Hôm nay, thời gian của Thủ Sơn Tông trưởng lão này ở sau núi rất lâu, lại còn là lần thứ hai tới.
Phương Thốn nhìn xung quanh. Mặc dù Thủ Sơn Tông của bây giờ đã khác với ngày xưa, đã náo nhiệt hơn. Nhưng sau núi thì lại vẫn yên tĩnh trước sau như một. Việc đầu tiên khi mỗi một vị đệ tử Thủ Sơn Tông nhập môn đó là bị cảnh cáo, tuyệt không được tới sau núi.
Vì để chứng minh tính nghiêm trọng, sau này Hàn Thạch trưởng lão còn thêm một quy định: Sẽ không bồi thường đối với những người bị đánh chết ở Tông Môn.
Cho dù đệ tử nào có thích náo nhiệt đến mấy, khi thấy quy tắc này cũng không dám đi sau núi nữa.
…
…
Nhớ tới lần trước mình tới sau núi, còn dùng thủ đoạn, không dám chào hỏi trực tiếp với vị Thần Sơn trưởng lão kia. Tự Phương Thốn cũng cảm thấy rất thú vị. Hắn vừa cười vừa nhấc chân bước vào phía sau núi, còn thưởng thức cảnh sắc dọc đường đi.
Hắn phát hiện, có lẽ do rất ít người tới đây, nên dường như tất cả hoa cỏ ở sau núi đều có vẻ như tươi đẹp hơn.
Một tay Phương Thốn tùy ý ngắt một quả táo chua đỏ au, lau sạch sẽ, sau đó vừa ăn vừa đi về phía trước.
Dần dần đã vượt qua chân núi, nơi đây chỉ có thể nhìn bên ngoài mà không nhìn được bên trong.
Còn lúc này, trong cả Tông Môn cũng đã truyền ra việc nhìn thấy Phương trưởng lão, cũng tức là Phương nhị tiên sinh trong tuyền thuyết đi về phía sau núi kia, khiến một đám đệ tử kích động không thôi. Tuy đám đệ tử vô cùng kính sợ đối với vị Phương trưởng lão này, nhưng cũng không kìm nén được lòng hiếu kỳ của mình. Vì vậy bọn họ nhao nhao thông báo cho từng hảo hữu rằng, hãy giả vờ tới tìm hiểu về đạo, hoặc tới luyện võ gì đó, v.v… rồi lao thẳng đi tới gần sau núi.
Bỗng nhiên, trên đường bọn họ gặp hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch, nhất thời bị dọa hết hồn, sợ bị nhìn ra mục đích.
“Các ngươi thế này là muốn đi làm gì vậy?”
Mắt hai vị trưởng lão vô cùng sắc bén, lập tức ra vẻ đạo mạo, nghiêm túc hỏi.
“Chúng đệ tử… chúng đệ tử thấy Phương trưởng lão vừa đi về phía sau núi…”
Vài vị đệ tử suy cho cùng vẫn là sợ hãi, chỉ đành nói thật.
“Cái gì?”
Hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch vô cùng kinh ngạc, sau đó kích động: “Vậy phải đi xem xem…”
Vừa nói vừa chạy còn nhanh hơn cả đám đệ tử.
Chỉ có điều, khi tới gần sau núi, bọn họ lại không dám không tuân theo khuôn phép.
Chỉ có thể ngồi xổm bên cạnh sườn núi, vểnh tai lên lắng nghe, xem bên trong có vang lên tiếng đánh nhau không.
Có điều, dù gì họ cũng là trưởng lão, sẽ suy nghĩ chu toàn hơn đám đệ tử. Cho nên, họ đã bảo đệ tử chuẩn bị sẵn cáng cứu thương.
…
…
Lúc này, Phương Thốn đã vào sâu bên trong sau núi, đang suy nghĩ xem tìm Thần Sơn trưởng lão đang ở đâu.
Nhìn một lúc lâu cũng không tìm được dấu vết nào, lại còn phát hiện thực ra sau núi này rất sâu. Cứ tìm trực tiếp như vậy, không biết phải mất bao nhiêu thời gian. Vì vậy hắn khẽ nhíu mày, phóng ra một luồng thần thức, trong thời gian ngắn đã cảm ứng được toàn bộ mọi ngóc ngách của sau núi này. Đường đi sơn cốc khúc khuỷu, rừng sâu sườn núi tối tăm, ngay cả có một con chuột già đang trốn ở sau núi cũng cảm ứng được.
Với tình hình này, đương nhiên thần thức của hắn cũng nhanh chóng tìm được một thân ảnh già nua.
Đối phương đang trốn trong một cống ngầm, một đám cỏ dại che lên chỗ cống đó, trong lòng ôm một bức họa nằm ngủ ngáy o o.
Khi thần thức của Phương Thốn xẹt qua, đột nhiên tiếng ngáy của người đó ngừng lại.
Rất nhanh sau đó, mắt ông ta bỗng mở ra, ánh mắt vô cùng cảnh giác.
Phương Thốn cười cười, thu lại thần thức, nâng bước chân tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đi ra chưa tới vài trượng, đột nhiên hắn nghe được một tiếng rít gào vang dội như sấm, một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống.
Râu ria rậm rạp, mắt như chuông đồng, đúng là Thần Sơn trưởng lão mà trước đây Phương Thốn đã lén gặp một lần. Tuy ông ta vừa mới bị kinh hỉ, nhưng vẫn cảnh giác một cách dị thường, khí huyết quanh thân đều bị thôi thúc tới cực điểm. Ánh mắt nhìn người khác như thể nhìn đạo tặc sắp cướp đồ của mình, khiến người ta không hề nghi ngờ gì, một khi bị chọc giận, ông ta sẽ dốc toàn lực mà ra tay.
Nhưng Phương Thốn chỉ nhìn lướt qua ông ta rồi tiếp tục đi về phía trước, làm ngơ như thể không thấy gì.
Ánh mắt Thần Sơn trưởng lão nhìn Phương Thốn càng hung ác hơn, đột nhiên quát khẽ: “Ngươi là ai, tới đây làm gì?”
Phương Thốn nhìn ông ta, xòe bàn tay ra, bên trong là vài quả táo chua đỏ au. Thần Sơn trưởng lão vẫn nhìn chằm chằm hắn, dường như càng khẩn trương hơn, quát: “Nói láo, ngươi không có ý tốt…”
Phương Thốn liếc mắt, nói: “Ngươi đáng để ta phải có ý xấu à?”
Hắn vừa nói vừa đi lướt qua bên người Thần Sơn trưởng lão, cũng chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái.
Thần Sơn trưởng lão này vừa thấy Phương Thốn tới gần, lập tức ghì chặt bức họa trong lòng mình rồi nhảy về sau một bước. Nhưng khi thấy Phương Thốn đi thẳng qua, không hề nhìn mình chút nào, đột nhiên ông ta lại có chút hoài nghi, hơi chần chừ, rồi lại nhảy về phía Phương Thốn, chắn trước mặt hắn, đè thấp giọng, nói: “Ta thấy ngươi giống một người tốt. Chỗ ta có một đồ vật tốt, ngươi có muốn xem không?”
Phương Thốn lắc đầu: “Không có hứng!”
Rồi đi tiếp.
Nhưng Thần Sơn trưởng lão lại sững sờ, vẻ tức giận trên mặt càng đậm hơn. Sau đó lại nhảy một bước về phía trước, chặn hắn lại.
“Không được, ngươi nhất định phải xem…”
“…”
Phương Thốn bất lực mà dừng lại, nhìn tên điên này.
Sau đó, hắn như có chút bất lực, lắc đầu, cười nói: “Vậy được thôi, ngươi mở ra đi.”
Ánh mắt Thần Sơn trưởng lão hơi phát sáng, lén lút nhìn xung quanh, sau khi xác định không có người mới lấy bức họa trong lòng mình ra, lặng lẽ cầm tới trước mặt Phương Thốn, sau đó mở ra từng chút một, giống như đang khoe khoang bảo bối gì đó.
Phương Thốn nhíu mày nhìn, chỉ thấy bức họa này rất cũ, còn có chút bẩn thỉu.
Hơn nữa, hắn vừa nhìn đã xác định được một điều.
Không có gì trên bức họa này, hoàn toàn trống trơn.
“Nói mau, nói mau…”
Thần Sơn trưởng lão bắt đầu nói, vẻ mặt mang theo vẻ khẩn trương có chút khác thường: “Ngươi có nhìn thấy gì không?”
Trong lòng Phương Thốn cân nhắc, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu.
Thần Sơn trưởng lão nghe vậy thì trở nên kích động một cách dị thường: “Ngươi… người nhìn thấy gì?”
Phương Thốn cười, ánh mắt chăm chú nhìn ông ta, thốt ra từng từ một: “Ta nhìn thấy một tên điên…”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo