“Thấy được một kẻ điên sao?”

Khi Thần Sơn trưởng lão nghe Phương Thốn nói xong, ông ta rõ ràng hơi ngẩn ra, sau đó khàn giọng hét lớn: “Không đúng, cái này không đúng…”

Vừa rống to, vừa thì trừng mắt nhìn Phương Thốn một cách gắt gao, khuôn mặt ngập tràn sự nghi ngờ.

“Là đúng đó.”

Phương Thốn nghiêm túc nhìn ông ta, không giống như đang nói giỡn chút nào, vừa đánh giá Thần Sơn trưởng lão, vừa thì nói: “Kẻ điên kia nhìn dáng vẻ khoảng năm, sáu mươi tuổi, tuổi thật chắc sẽ cao hơn một chút. Ông ta có khuôn mặt giống như trái bí đao với phần trên hẹp và phần dưới bự, râu ria rậm rạp, vô cùng khó coi, quần áo trên người cũng không biết đã bao nhiêu năm không giặt, suốt ngày chỉ điên điên khùng khùng ôm một bức tranh.”

“Lúc thì sợ người khác sẽ giật của mình, lúc thì lại lôi kéo người ta đến xem trong bức tranh có gì, chậc chậc…”

Hắn lắc lắc đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào Thần Sơn trưởng lão, cười nói: “Ta càng nhìn thì càng không hiểu, hành vi kỳ quái của kẻ điên này rốt cuộc là bởi vì chính ông ta xem không hiểu nội dung của bức tranh, hay là muốn tìm ai đó đến để xác định những gì mình nhìn thấy là sự thật?”

“…”

Sau khi Thần Sơn trưởng lão nghe hắn nói, sự tức giận trên mặt càng ngày càng đậm.

Đột nhiên, ông ta soạt một tiếng thu hồ bức tranh lại, chửi ầm lên: “Nói bậy, ngươi nói bậy, ngươi chưa nhìn thấy cái gì cả…”

“Ta đã thấy.”

Phương Thốn nhìn chằm chằm ông ta, tiến lên một bước rồi nói: “Ta đã thấy được kẻ điên buồn cười kia, hơn nữa ta còn muốn hỏi ông ta, nếu bản thân ông ta căn bản không nhìn thấy thứ trong bức tranh, điều đó đã nói rõ ông ta và bức tranh này không có duyên, vậy thì còn giữ khư khư làm gì?”

“Nếu ông ta đã nhìn thấy điều gì đó, chỉ là muốn tìm ai đó để xác nhận, vậy thì ông ta không nói ra trước thì người ta làm sao có thể thảo luận với ông ta?”

“…”

Mỗi một câu nói được nói ra thì hắn lại tiến về phía trước một bước.

Khi đến câu cuối cùng, hắn đã bức cho Thần Sơn trưởng lão phải lùi về phía sau một bước, lời nói sắc bén, bức người đến cực điểm.

“A a a…”

Thần sơn trưởng lão bị những lời nói của Phương Thốn khiến cho vô cùng đau đầu, ông ta đau đớn ôm lấy đầu của chính mình và điên cuồng hét lên. Cơn điên này càng ngày cằng nặng, càng ngày càng sâu, ông ta bỗng nhiên không còn quan tâm đến những chuyện khác, chợt nhảy lên cao, pháp lực toàn thân cuồn cuộn rung chuyển. Ông ta tung một quyền vào thẳng mặt Phương Thốn, điên cuồng hét lên giống như một kẻ điên: “Ngươi nói bậy, ta đánh chết ngươi!”

Nếu không tận mắt nhìn thấy, gần như khó có thể tin được pháp lực của Thần Sơn trưởng lão lại điên cuồng như vậy.

Thân hình cao cao nhảy lên, một quyền bị gạt phăng, dường như cỏ hoang ở xung quanh bị một quyền của ông ta thổi bay.

Cách đây rất lâu, Phương Thốn cũng đã biết tu vi của Thần Sơn trưởng lão, nghe nói là ở cảnh giới Nguyên Anh, hơn nữa không chỉ là ở cảnh giới Nguyên Anh. Tuy rằng suy nghĩ của ông ta hỗn loạn, lại có hành động điên cuồng, cực kỳ hung hăng ngang ngược. Nhưng ngược lại vô cùng quỷ dị, thực lực chỉ sợ rằng không hề yếu trong cảnh giới Nguyên Anh. Chỉ là mãi đến lúc này, hắn mới ý thức được, Thần Sơn trưởng lão này đâu chỉ là không yếu…

Bản thân ông ta ở trên con đường tu hành, đã thuộc về một loại khác biệt.

Sau khi đạt được Kim Đan, bởi vì công đức quá dày, bị trời phạt vì quá ngông cuồng, cho nên ngoại trừ vị Hoàng tử Thất Vương Điện kia thì về cơ bản hắn cũng chưa từng giao chiến với bất kỳ ai. Mà sau khi tìm hiểu một bước kia, hắn thuận thế mở ra cánh cửa thứ sáu nên đã trực tiếp vượt qua Nguyên Anh sơ cảnh, trung cảnh và thậm chí là cao cảnh. Vừa mới đột phá thì đã sử dụng hồ lô Bát Bảo và ô công đức để đánh nhau cùng với Tiên Cảnh.

Cho nên sự hiểu biết của hắn đối với thực lực của các Luyến Khí Sĩ trong cảnh giới Nguyên Anh cũng không sâu lắm.

Nhưng ít nhiều thì cảnh giới vẫn ở đó thì vẫn có năng lực phán đoán nhất định.

Lúc này khi nhìn thấy Thần Sơn trưởng lão ra tay, hắn đã xác định chắn chắn rằng thực lực của vị Thần Sơn trưởng lão này tuyệt đối rất mạnh.

Ít nhất…

Mạnh hơn Tiểu Từ Tông chủ một chút.

Vừa nghĩ đến đây, hắn hơi hơi lui về phía sau một bước, sau đó nâng bàn tay của mình lên.

“Đùng!”

Thần Sơn trưởng lão kia điên cuồng đến mức giống như muốn đấm thủng một lỗ trên núi, mang theo sóng gió vô tận, hung hăng đánh vào phía trên bàn tay trắng như ngọc của hắn, nhưng lại giống như là đánh vào một bức tường, cú đấm này mang theo toàn bộ sức mạnh, bắt đầu đánh thẳng về phía trước. Ở phía dưới, lấy nơi hai người bọn họ đứng làm trung tâm, mặt đất đều bị xới lên một lớp dày, còn trên bầu trời là kình khí khuất động, ngay cả mây trôi trên bầu trời cũng bị tách ra, nhưng chỉ có duy nhất Phương Thốn vẫn lẳng lặng đứng tại chỗ, không hề di chuyển.

Hắn thậm chí còn liên tục đỡ nắm đấm này bằng tay mà không lung lay một chút nào…

Điều duy nhất không hợp với phần khí phách này chính là bởi vì gió ở xung quanh có chút quá mạnh, quá loạn, khiến cho hắn chớp chớp mắt.

“Ha ha ha ha……”

Cho dù nói như thế nào đi nữa thì những kẻ điên sẽ khác với những người khác. Người bình thường khi bị một chưởng này của Phương Thốn chặn lại toàn bộ lực tấn công, thì hẳn là nên kinh sợ mới đúng, mà vị Thần Sơn trưởng lão này rõ ràng cũng bị kinh sợ. Thế nhưng sau khi nhìn thấy Phương Thốn chớp mắt, đột nhiên khuôn mặt ông ta lại xuất hiện trạng thái điên cuồng, hơn nhữa dường như ông ta cảm thấy mình đang chiếm ưu thế, tùy tiện cười to, sau đó hung hăng tung ra một đấm.

Phương Thốn thở dài, hơi hơi lùi về phía sau một bước.

Sở trường của hắn cũng không phải là võ pháp, thậm chí cũng rất ít đấu pháp với người khác, cuối cùng cũng không giỏi việc chiến đấu dây dưa với nhau.

Cho nên, ngẫu nhiên đứng gần như vậy thì việc chắn lại vẫn còn tốt. Nhưng nếu thật sự muốn dùng đấu pháp thì lại không nên đứng quá gần người ta.

Hơn nữa, bởi vì bộ dạng điên cuồng của vị Thần Sơn trưởng lão cũng có chút kích thích hắn nảy sinh một chút suy nghĩ giành chiến thắng.

 

0.16468 sec| 2432.383 kb