Sau đó biểu cảm của Man Lực Viên càng lúc càng đau khổ, cuối cùng nó ôm lấy cổ mình rồi hóa thành một luồng ánh sáng biến mất trên thảo nguyên.
Yên lặng, sự yên lặng chết chóc...
Mà sau khi Man Lực Viên biến mất, Tiêu Phàm vốn đang đứng sau lưng Man Lực Viên lại xuất hiện trong tầm mắt của Reginald.
Lúc này trên bề mặt thanh Frostmoue xuất hiện một vài bông tuyết đỏ màu máu, sau khi ngưng kết xong lại vỡ vụn tiêu tán theo sương mù, dường như nó đang chứng minh những điều nó vừa trải qua với tất cả mọi người...
Chọc giân một con tinh tinh lớn ngày thường tính tình nhã nhặn không phải là một việc làm sáng suốt. Bang hội Chiến Minh đồng loạt thầm hiểu như vậy.
Còn bang hội Chiến Minh sẽ không nói ra miệng con tinh tinh lớn đấy là ai nhưng thật ra trong lòng bọn họ đều hiểu rất rõ.
…
Sau khi bị Tiêu Phàm nhiều lần “khinh thường”, vật cưng Man Lực Viên của anh ta còn bị Tiêu Phàm giết chết, cuối cùng thì Tiêu Phàm cũng không giữ được sự bình tĩnh thường ngày, anh ta phát điên rồi.
Nếu như nói hình ảnh mạnh nhất của Tiêu Phàm trong lòng Reginald là lúc hắn cầm chảo, còn trong lòng những người quen biết Reginald, hình ảnh mạnh nhất của anh ta chính là lúc anh ta bị cơn giận hoàn toàn lấn chiếm lý trí. Bời vì những người bình thường tốt tính đến khi giận lên thì rất đáng sợ.
…
Reginald bị sự giận dữ lấn chiếm, không thèm suy nghĩ đến nên chiến đấu thế nào, vung thanh cự kiếm trên tay anh ta lên, liều chết lao mình về phía Tiêu Phàm. Hành động của anh ta không có chút kỹ thuật nào, chỉ liều mình làm bừa. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể trút ra hết lửa giận trong lòng anh ta.
Hào Đại Bàn nhìn vào dáng vẻ của Reginald thì biết sắp có chuyện xảy ra rồi. Bời vì chỉ có lúc Reginald tức giận đến mức mất hết lý trí mới có thể trực tiếp xông lên vô cùng lỗ mãng như vậy.
Những lúc bình thường lí trí Reginald tỉnh táo anh ta làm việc gì cũng sẽ suy nghĩ cân nhắc trước, nhưng một khi anh ta tức giận thì giống như một con người hoàn toàn khác vậy, chỉ biết dùng sức mạnh thô lỗ đánh đấm lung tung. Ngay cả một chút sáng suốt còn sót lại trong đầu anh ta cũng biến mất không còn lại gì, chỉ còn lại lửa giận bùng lên vô tận.
Có lẽ cũng bởi vì điều này mà Reginald mới có thể khởi động nhiệm vụ nghề nghiệp Cuồng Chiến Sĩ ẩn giấu trong trận doanh Thú Nhân.
Nhưng hoàn toàn không phải Reginald ở trong trạng thái này đáng sợ đến thế nào? Mà ngược lại thực lực của Reginald lại tạm thời trở nên yếu đi vì anh ta đang chỉ biết sử dụng sức mạnh thô bạo mà không thèm suy nghĩ.
Nhưng điều này chỉ làm tạm thời thôi…
Mà Tiêu Phàm cũng hoàn toàn không biết Reginald vẫn luôn hiểu nhầm rằng hắn rất mạnh, anh ta cho rằng Tiêu Phàm cầm chổi đánh nhau sẽ mạnh hơn so với lúc hắn cầm trường kiếm. Hơn nữa có nhìn thế nào cũng sẽ cảm thấy chuyện này không khoa học, đây cũng không phải trong tiểu thuyết.
Tiêu Phàm càng không biết câu trả lời qua loa của hắn đã chọc giận con tinh tinh của Chiến Minh này, hắn vẫn đang cảm thấy may mắn vì Reginald không nhìn ra tác dụng phụ của [Thời Gian Dọn Rác].
Tiêu Phàm bỗng nhiên cảm nhận được bên tai mình có tiếng gió thổi, hắn xoay người nhìn lại, nhìn thấy Reginald không biết từ lúc nào đang đánh về phía mình. Tiêu Phàm giật mình, lập tức phản ứng lại.
Tiêu Phàm lui lại một bước, nghiêng người sang một bên, khó khăn lắm mới tránh được một kích của Reginald.
Cảm nhận được cuồng phong từ tác động của cú trảm của Reginald, Tiêu Phàm thầm nghĩ: tấn công thật mạnh mẽ, nhưng mà…. Vì sao… vì sao Reginald lại còn yếu hơn vừa nãy?
Đúng vậy, Tiêu Phàm cảm thấy đòn tấn công lần này của Reginald đã dùng toàn bộ sức lực, không có sự chặt chẽ. Trên lý thuyết, mỗi đòn tấn công anh ta sử dụng toàn bộ sức mạnh của bản thân sẽ có nhiều tính công kích hơn lúc bắt đầu, nhưng nó xuất hiện dưới tình huống anh ta hy sinh tính linh hoạt của bản thân, sử dụng toàn lực để tấn công sẽ không có lợi cho khả năng xác định phương hướng của bản thân. Cho nên sau khi đánh xong một đòn sẽ để lộ ra sơ hở lớn trước mắt đối thủ, mà Tiêu Phàm nhìn ra được chỗ sơ hở này sẽ không khách khí.
Lúc này, đòn tấn công đầu tiên của Reginald không thành công, phần sức mạnh thừa lại không tiện hành động, Tiêu Phàm lập tức nắm lấy cơ hội này, bước chân nhẹ nhàng, khua hai thanh trường kiếm vừa mới thay trên tay lên, di chuyển đến cạnh người Reginald.
…
Thanh kiếm của Tiêu Phàm vẽ vài đường máu đỏ tươi nguệch ngoạc trên người Reginald. Giữa mấy đướng vẽ nguệch ngoạc của Tiêu Phàm, Reginald bị thương rồi.
Thái Thập Tam nhìn thấy Tiêu Phàm đáng chiếm ưu thế thì vô cùng vui vẻ hô to lên, hưng phấn không thôi.
Tiểu Miêu có vẻ có chút mất mát. Bởi vì cô ta cảm thấy hiện tại Reginald bị tức đến mất bình tĩnh rồi. Anh ta dùng trạng thái này nghênh chiến với “Lichking” Mệnh Phàm chẳng khác nào đi tìm đường chết cả.
Xem ra lần đấu đơn này bên Chiến Minh của mình không còn cơ hội chiến thắng nữa rồi.
Mặt Hào Đại Bàn có vẻ hơi lo lắng, nhưng cậu lại không phải là lo cho Reginald mà là lo cho Tiêu Phàm. Bởi vì hiện tại, cái gọi là “tạm thời” kia đã kết thúc rồi…
Lúc này Reginald đang cúi đầu, nếu như anh ta ngẩng lên, Tiêu Phàm nhất định sẽ nhận ra trong hai mắt của Reginald đã bị nhưng tơ máu đỏ rực che kín, không còn nhìn thấy tròng mắt nữa, chỉ còn lại biển máu tràn ngập vô tận.
Trên người Reginald bây giờ đầy máu tươi chảy ra từ các vết rách do Tiêu Phàm khua kiếm lúc nãy, nhưng không có chút máu nào rơi xuống, bởi vì chúng đều bay về phía trước, giống như một ngọn lửa bay tán loạn, trông vô cùng kỳ lạ.
Một tia sáng hồng mờ mờ giống như ánh sáng còn sót lại buổi hoàng hôn chậm rãi gắn lên toàn thân Reginald, rất khó để nhận ra chúng. Những biến hóa của Reginald đều diễn ra trong im lặng, theo lý thuyết Tiêu Phàm hẳn sẽ không nhận ra chúng, nhưng mà…
[Hệ thống nhắc nhở: Kỹ năng “Cảm Giác Nguy Hiểm” của bạn đang cảnh báo!]
Nếu như đây là lần đầu tiên thông báo này của hệ thống xuất hiện, Tiêu Phàm nhất định sẽ có thái độ nghi ngờ.
Nhưng trải qua kinh nghiệm [Muộn Côn] lần trước đánh lưu manh trộm cắp, Tiêu Phàm không còn dám không chú ý đến sự nguy hiểm cảnh báo của kỹ năng [Cảm Giác Nguy Hiểm] của hắn nữa.
Cho nên sau khi Tiêu Phàm nhận được cảnh báo, Tiêu Phàm lập tức bỏ qua đòn tấn công mình đang sử dụng với Reginald, thu lại hai thanh vũ khí về trước người, hắn bày ra tư thế phòng thủ, cảnh giác với đối thủ đứng trước mặt mình từng giây từng phút.
Không thể không nói, phản ứng lúc này của Tiêu Phàm vô cùng nhanh nhẹn lại hoàn hảo, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, bởi vì hiện tại hắn phải đối mặt với một Cuồng Chiến Sĩ là Reginald…
…
Thật ra trước khi bắt đầu cuộc thi lớn “Tân Sinh” PK, Hào Đại Bàn vẫn cảm thấy quán quân của cuộc thi đấu đó chính là hội trưởng Reginald của công hội Chiến Minh bên mình, bởi vì Reginald là một người chơi che dấu chức nghiệp, chức nghiệp của anh ta chính là Cuồng Chiến Sĩ, mà năng lực chiến đấu của Cuồng Chiến Sĩ thật sự quá mức biến thái…
…
“Bịch!”
Tiêu Phàm rất ghét âm thanh như vậy, bởi vì nếu như tấn công có thể vang lên loại âm thanh trầm như vậy thì chỉ có thể chứng minh rằng đối phương ra tay rất mạnh, mà hiện tại Tiêu Phàm lại là bên phòng thủ!
Chết tiệt nhất chính là, không phải chỉ có một tiếng!
“Ầm ầm ầm…”
…
Tiểu Miêu nhìn chăm chú vào chiến trường, nuốt một ngụm nước miếng.
Cô ta thấy toàn thân Reginald lúc này đỏ rực, khí huyết bốc lên hừng hực trên da tựa như ngọn lửa đang bốc cháy. Hai mắt anh ta vô cùng đáng sợ, nóng bỏng như dung nham nóng chảy, có thể cảm nhận được sự tức giận đến vô cùng bên trong ánh mắt đó.
Hình tượng của Reginald lúc này chẳng khác nào một vị ma thần bước ra từ địa ngục đẫm máu dưới vực thẳm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đáng sợ nhất là lúc này đây Reginald đang điên cuồng quơ thanh cự kiếm trong tay, quật lên từng đợt gió mạnh, lấy Reginald làm trung tâm mà khuếch tán ra hai bên, mà thanh cự kiếm lại không ngừng lao về phía Tiêu Phàm đang phòng ngự chống đỡ, âm thanh vang lên khi vũ khí của hai người tiếp xúc với nhau lại giống như âm thanh vang ra từ độn khí, “bịch!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo