Hào Đại Bàn nhìn thấy cử động lúc này của Vệ Thần, trong lòng sợ hãi thán phục.
Chiêu nàu cậu đã từng nhìn thấy, đây chính là bản lĩnh sở trường giết ngược của chú Vệ Thần!
Mỗi lần nhìn thấy chú Vệ Thần thi triển chiêu tất sát quỷ dị này, trong lòng Hào Đại Bàn đều dâng trào không thôi, cậu đã tự mình tìm chú Vệ Thần để luyện tập tuyệt kỹ này nhưng mà cuối cùng đều thất bại, lần nào cũng đều bị đánh thành bộ dạng bánh bao thịt, cho nên Hào Đại Bàn chỉ có thể từ bỏ chuyện này.
Nếu như lúc này Tiêu Phàm biết Hào Đại Bàn thích cái loại tà ma ngoại đạo phản nhân loại này, nhất định sẽ trực tiếp nghỉ chơi với cậu ta, bởi vì thật sự là quá mất mặt đi.
Lúc này, Tiểu Miêu cũng nhìn chăm chú tình hình trên chiến trường, “Sát Thủ Bóng Lưng” của công hội Chiến Minh quả nhiên là danh bất hư truyền, lại có thể dùng lưng của mình để chống chọi với kẻ địch, lại còn không rơi xuống thế hạ phong, khiến cho Tiểu Miêu cảm thấy rất thần kỳ.
Nhưng mà đối với Tiểu Miêu, một người yêu thích phong cách thả diều đối thủ như “Truy Phong giả” Tịch Dương mà nói, loại phương thức đánh nhau này thật sự là thô vô cùng, thật khiến Tiểu Miêu khó mà chấp nhận được.
Chẳng qua không sao cả, hiện nay nhìn xem “Sát Thủ Bóng Lưng” này vẫn rất lợi hại, có thể chiếm được thế thượng phong trong chiến đấu, là một cô gái đáng yêu trong trò chơi, cô liền có thể lẳng lặng đứng một bên, yên tâm vẩy nước rồi.
…
Bạch Diện Thư Sinh và Vệ Thần dẫn đầu ra trận chém giết, là buff của đội ngũ, Đại Ca Cầm Đầu tất nhiên cũng không thể nhàn rỗi rồi.
Sét đánh đùng đoàng, Thuật Sĩ không muốn sống đem những đồ đằng có thể học được trong giai đoạn này đánh về một chỗ, từng đạo vòng sáng lan ra, bao phủ mọi người ở trong đó.
Thành viên cuối cùng trong đội ngũ của công hội Chiến Minh cũng có chức nghiệp là Thuật Sĩ, nhìn thấy Đại Ca Cầm Đầu phóng ra đồ đằng, dĩ nhiên cũng không cam chịu yếu thế, tiếp tục như Đại Ca Cầm Đầu phóng đồ đằng của mình vào một chỗ.
Đồ đằng hai bên màu sắc rực rỡ chồng lên nhau thành một khối, rậm rạp chằng chịt, lên xuống qua lại lẫn nhau, tác dụng hiệu quả Buff ngược lại cũng cân bằng.
“Tiểu Bình, làm rất tốt, chẳng qua vẫn còn phải nâng cao, phải học hỏi ở người đàn ông đối diện gọi là Đại Ca Cầm Đầu kia một chút.” Reginald nói với thành viên còn lại trong đội ngũ.
Thành viên còn lại trong đội ngũ Chiến Minh kia tên là Tiểu Bình, Thuật Sĩ tộc Hà Mã, mặc dù chủng tộc và chức nghiệp có hơi quái dị nhưng mà ở các phương diện khác cũng coi như bình thường, làm buff trong đội ngũ coi như cũng xứng chức, nhưng nếu muốn so sánh với thực lực của Đại Ca Cầm Đầu, quả thật là chênh lệch quá xa.
Tiểu Bình nghe Reginald nói, gật đầu nhẹ, chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía đại ca cầm đầu có chút không phục.
…
Bạch Diện Thư Sinh giằng co với Vệ Thần, Tiêu Phàm cũng không nhịn được tính tình ở một bên bàng quan đứng nhìn nữa, bởi vì hắn đây là đang làm nhiệm vụ, vốn chính là muốn mọi người cùng xông lên, quan trọng nhất chính là Tiêu Phàm muốn xử lý cái tên Vệ Thần “Sát Thủ Bóng Lưng” này đầu tiên, bởi vì Tiêu Phàm nhìn động tác uốn éo của hắn ta, dù sao bất luận là ai nhìn người nào đó “tập thể dục vận động theo đài” nửa ngày, trong lòng cũng sẽ trở nên xúc động như Tiêu Phàm thôi…
Tiêu Phàm mau chóng đuổi theo, trực tiếp xuất hiện trước mặt Vệ Thần, cùng Bạch Diện Thư Sinh tạo thành thế hai mặt giáp công.
Vệ Thần bỗng nhiên trông thấy Tiêu Phàm xuất hiện trước mặt mình, rõ ràng sửng sốt.
Tiêu Phàm thấy tình huống như vậy, nhanh chóng chém xuống một kiếm, muốn giết chú ta không kịp trở tay.
Đúng lúc này, một thanh cự kiếm sắc bén kịp thời chen vào, cú chém xuống của Frostmoue bị ngăn cản…
“Anh bạn, anh làm thế là không công bằng rồi.” Reginal chặn ngang một thanh cự kiếm, mỉm cười nói với Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không nói gì, bởi vì sau khi Reginald tới gần, Tiêu Phàm theo bản năng cảm thấy cái người hội trưởng công hội Chiến Minh gọi là Reginald này rất khó giải quyết…
Chẳng qua một kiếm này của Tiêu Phàm mặc dù không chém trúng Vệ Thần nhưng mà vẫn nhận được một chút hiệu quả.
Trong nháy mắt lúc Tiêu Phàm công kích, Bạch Diện Thư Sinh phát hiện thứ gì đó, cước bộ bắt đầu nhanh chóng dao dộng, đồng thời với việc lưng Vệ Thần cũng chuyển hướng, động tác của Bạch Diện Thư Sinh cũng càng lúc càng nhanh, nhưng lưng của Vệ Thần vẫn như bóng với hình…
Nhìn thấy cảnh tượng lúc này, Bạch Diện Thư Sinh bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng cả kinh nói,
hóa ra là như vậy!
Cái tên trước mắt gã này khác hẳn người bình thường, mặt lưng mạnh đến mức rối tinh rối mù, nhưng mà mặt trước lại dường như khá tầm thường.
Lúc mọi người chiến đấu thường dùng điểm mạnh của mình đánh với điểm yếu của kẻ địch, hành vi hiện tại của Vệ Thần mặc dù khác thường nhưng mà nghĩ theo cách khác thì cũng chính là đạo lý này, hắn dùng mặt lưng lợi hại nhất của hắn đánh cùng gã à, trách không được gã vất vả tấn công mãi mà không được!
Thế là Bạch Diện Thư Sinh chính mình tìm được phương thức chính xác để ứng phó với Vệ Thần, đó chính là quấn lấy mặt trước mà đánh lén.
Cứ như vậy, hành vi đánh lén kỳ quặc nhất cứ thế xuất hiện…
Bạch Diện Thư Sinh quấn rồi quấn, Vệ Thần chuyển rồi chuyển, nhất thời hai người vui vẻ ngất trời, khiến Tiêu Phàm nhìn mà đau con mắt.
Mợ! Các người rốt cuộc có đánh hay không, làm sao mà mới chớp mắt một liền bắt đầu chơi trò diều hâu bắt gà con rồi chứ, Tiêu Phàm thật muốn lập tức xông lên trước, một hơi xử lý luôn cả hai tên này.
Chẳng qua lúc này Tiêu Phàm không có cách nào rút thân được, bởi vì trước người hắn đang có Reginald cường tráng như gorilla đang lom lom nhìn hắn, Tiêu Phàm không dám hành động thiếu suy nghĩ, làm cho không khí lúc này hơi bị đè nén.
Lúc này, một cái ống thép sáng bóng ánh kim bá khí chắn ngang trước người Tiêu Phàm, nói: “Anh Phàm, anh đi hỗ trợ chỗ khác đi, giao anh ta cho em là được rồi!”
Sau đó Thái Thập Tam liền bước về trước một bước, nghiêm nghị nói với Reginald: “Đối thủ của anh là tôi!”
Reginald nhìn thấy khiêu kích của Thái Thập Tam, chỉ cười cười nói: “Tiểu cô nương, cô không phải là đối thủ của tôi đâu!”
“Thế mà dám gọi bà đây là tiểu cô nương, anh cái tên gorilla này chán sống rồi có phải không?”
Thái Thập Tam ghét nhất người khác nói cô nhỏ, bất luận là tuổi tác hay là cái gì khác…
Bị Reginald gọi như thế, Thái Thập Tam lập tức nổi cơn thịnh nộ, quơ ống thép trong tay đánh tới phía Reginald.
Tiêu Phàm có chút lo lắng nhìn cử động của Thái Thập Tam, bởi vì tiếp xúc trong khoảng thời gian này, hắn đã vô cùng rõ ràng rằng, sở dĩ Long Hổ bang có thể lớn mạnh như thế, hoàn toàn là bởi vì Long Hổ bang của Thái Thập Tam có tứ đại hộ pháp, mặc dù thực lực của Thái Thập Tam cũng không tồi nhưng mà rốt cuộc cũng chỉ ở mức trung bình thôi, vẫn kém hơn một bậc, muốn cô một mình đối đầu với một Reginald mà Tiêu Phàm cảm thấy khó giải quyết, chuyện này thật sự có chút không ổn lắm.
Nhưng vào lúc Tiêu Phàm đang muốn đi lên giúp đỡ, một cái tay gầy nhẵng lại cản hắn lại.
“Phía đại tỷ, tôi nhìn được rồi, anh đi chỗ khác đi, thỉnh suy nghĩ cho tôn nghiêm của đại tỷ một chút.” Quân Sư Xấu Bụng nói rất nghiêm túc, trong giọng nói mang theo một chút ý thỉnh cầu.
Tiêu Phàm quay đầu nhìn Quân Sư Xấu Bụng một chút, thở dài một cái, lần nữa chuyển tầm mắt về bên phía Vệ Thần…
“Mệnh Phàm, anh đừng qua đây, tôi muốn một mình đấu với cái tên này, nếu anh dám ra tay, sau khi chuyện này kết thúc tôi sẽ ném anh xuống biển cho cá mập ăn!”
Bạch Diện Thư Sinh bị Vệ Thần đút hành một lần vẫn chưa lấy lại danh dự, hiện tại sao còn chưa có hả giận đâu, nhìn thấy Tiêu Phàm muốn nhúng tay liền lập tức quát bảo dừng lại.
Tiêu Phàm nhìn hai người vẫn chơi trò diều hâu bắt gà con đằng kia, có chút cạn lời.
Mẹ nó, đúng là chó cắn Lữ Động Tân mà, hai người các người thích cái loại trò chơi này thì liền chơi cho đã đi!
“Anh vẫn là đừng đi quấy rầy gã ta thì hơn, cái tính tình này của gã, nếu như anh thật sự ra tay, sau này gã thật sự sẽ đối đầu với anh.” Quân Sư Xấu Bụng khuyên nhủ Tiêu Phàm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo