Nhìn thấy Tiêu Phàm vẫn không hề động đậy gì, Hào Đại Bàn sợ vuột mất cơ hội tốt nên vô cùng sốt ruột, cậu nhắc nhở: “Ra tay đi, “Lich King” Mệnh Phàm!”
Lời nói này của Hào Đại Bàn vừa là nói là Tiểu Miêu nghe vừa là nói cho Tiêu Phàm nghe, nói cho Tiểu Miêu là muốn cô ta nhận ra sự dũng cảm của cậu, nói cho Tiêu Phàm nghe là muốn hắn nhanh chóng phối hợp cậu.
Tiêu Phàm nghe xong câu nói của Hào Đại Bàn thì thở dài, hắn nhìn Hào Đại Bàn, dường như đang do dự gì đó, cuối cùng hắn vẫn nói ra miệng: “Một kiếm này của tôi vừa hạ xuống, có thể cậu sẽ chết đó…”
"Tôi chém xuống một kiếm này, có thể cậu sẽ chết đấy..."
...
Hào Đại Bàn nghe được lời nói của Tiêu Phàm liền hít một hơi khí lạnh, nghĩ thầm, chậc, lâu rồi không gặp người anh em nhà mình, không ngờ rằng lại trở nên thích tỏ vẻ như thế này, nếu không phải mình hiểu Tiêu Phàm có khi sẽ tin là thật.
Sau đó Hào Đại Bàn nhìn thấy vẻ mặt thương hại của Tiêu Phàm đang hướng về phía mình, trong lòng cậu nghi hoặc, hành động của Phàm ca từ khi nào đã lên đến trình độ giả mà như thật thế này?
Có điều, mình cảm thấy có gì đó không đúng, chẳng lẽ anh ấy thật sự nghĩ rằng có thể giết mình ngay lập tức?
Chức nghiệp trong trò chơi của Hào Đại Bàn mình chính là chức nghiệp Thuẫn Chiến có khả năng thừa nhận thương tổn số một số hai đó nha, nếu anh ấy thật sự có thể giết mình ngay tức khắc, không phải là anh ấy nghịch thiên rồi hay sao?
Trong lòng Hào Đại Bàn cân nhắc, vẫn vô cùng tự tin như vậy, nhưng lại nhìn thấy Tiêu Phàm vẫn không hề cử động gì để phối hợp với màn diễn "anh hùng cứu mỹ nhân" của mình, vẫn đang dùng vẻ mặt thông cảm này để nhìn mình. Điều này khiến Hào Đại Bàn không khỏi nảy sinh nghi ngờ, bởi vì cậu đã nhận ra những lời này của Tiêu Phàm không giống như đang nói đùa. Nhưng rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Lúc này, Hào Đại Bàn mới bắt đầu kiểm tra trạng thái của bản thân mình.
Không xem không biết, vừa xem đã thấy giật mình!
Cột trạng thái của Hào Đại Bàn ngoại trừ BUFF gia tăng lực phòng ngự vốn có [Thuẫn Tường] ra, bên dưới còn có biểu tượng của loạt trạng thái Ô Tất Ma Hắc, Vu Thuật Chậm Chạp, Nguyền Rủa Suy Yếu, Cảm Hóa Đen Tối, Vu Độc Tiêu Ký...
Cậu lại nhìn vào phần giải thích của các trạng thái giảm ích này, trong lòng Hào Đại Bàn bỗng lẳng lặng đổ mồ hôi lạnh, may mà người bạn từ thuở nhỏ Tiêu Phàm của mình không hề động thủ, dưới sự chồng chất của nhiều trạng thái BUFF kỳ quái như thế, bản thân mình thật sự dễ rách chẳng khác nào một tờ giấy, Tiêu Phàm chém một nhát, có khi cũng thật sự đi đời luôn.
Vốn dĩ Hào Đại Bàn còn có ý muốn Tiêu Phàm chém thật mạnh về phía Tiểu Miêu, sau đó tại thời khắc quan trọng mình sẽ dùng tấm chắn để đỡ đòn cô tang kích của Tiêu Phàm, bảo vệ Tiểu Miêu kỹ càng, đạt được hiệu quả lớn nhất của "anh hùng cứu mỹ nhân".
Nhưng hiện tại mình lại đang lấy vỏ ngoài cơ thể của tên Quân Sư Xấu Bụng đáng khinh này để ứng chiến, dưới một nhát kiếm của Tiêu Phàm, phỏng chừng mình thật sự sẽ cứ như vậy mà gục luôn.
Nếu Tiêu Phàm thật sự động thủ, bản thân cậu sẽ bị giết gọn ngay trước mắt của Tiêu Miêu, như vậy quá mất mặt.
Lúc này Tiêu Phàm không động thủ, hình tượng anh hùng của mình tạm thời vẫn được bảo vệ, nhưng tiếp theo nên làm gì mới được đây?
...
Khi Hào Đại Bàn còn đang lo lắng cho hình tượng của mình, Tiêu Phàm lại biết được từ khi cậu vào trận đấu đã không còn hình tượng nữa rồi...
Vì sao Tiêu Phàm lại nhìn ra được Hào Đại Bàn lúc này không ngăn nổi dù chỉ một đòn của mình? Chính là bởi vì vấn đề hình tượng của Hào Đại Bàn.
Ngay khi Hào Đại Bàn mang theo một thân hình với đủ các loại trạng thái phản đối của Quân Sư Xấu Bụng chặn trước mặt Tiêu Phàm, hình tường cả người liền trở nên chỗ tím chỗ đên bởi vì có quá nhiều BUFF vu thuật, xem ra người thiết kế trò chơi khá có tâm với chức nghiệp Vu Sư này, đặc hiệu của kỹ năng vu thuật vô cùng rõ ràng, chức nghiệp Vu Sư này quả thực là sinh ra để hủy dung làm nhục người khác.
Cũng vì vậy mà khi Hào Đại Bàn nhanh chóng vụt lên sàn đấu, Tiểu Miêu mới có thể giật mình sợ hãi lùi về phía sau vài bước như vậy, bởi vì cho dù là cô gái nào khi nhìn thấy một tên béo đang tỏa độc bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh mình đều sẽ cảm thấy hoảng sợ.
Còn về hình tượng anh hùng, ha ha, ngại quá, Tiểu Miêu hoàn toàn không có cảm giác gì cả,
Khi Hào Đại Bàn lên sàn đấu, mặt cậu chỗ đen chỗ tím, thậm chí còn bị dính phải [Vu Thuật Chậm Chạp] khiến hành động trở nên chậm chạp cứng nhắc, nếu không phải lúc Hào Đại Bàn lên sàn đấu còn có rào trước, Tiểu Miêu thấy khuôn mặt tím đen kia cùng với động tác cứng nhắc của cậu còn tưởng là một cỗ xác sống từ đâu nhảy ra cơ.
Tiểu Miêu cảm thấy tên mập này không chỉ có hình tượng kém, hơn nữa hoàn toàn không có một chút uy phong nào như khi Lich King Mệnh Phàm khi nói câu “Anh chém xuống một kiếm này, có thể em sẽ chết đấy...". Tiểu Miêu cảm thấy vô cùng uy phong.
Tiêu Miêu nghĩ tới đó, bỗng nhiên cảm thấy một luồng cảm giác sợ hãi xuất hiện từ sau lưng.
Vì sao mình lại cảm thấy Lich King Mệnh Phàm tốt cơ chứ? Chẳng lẽ yêu thuật của Mệnh Phàm đã bắt đầu có hiệu lực với mình hay sao?
Tiểu Miêu tỉnh lại đi! Tiểu Miêu phải kiên trì vững vàng! Nhất định không được dây vào tên Mệnh Phàm này!
Tiểu Miêu lắc lắc đầu, vỗ vỗ mặt, muốn làm cho suy nghĩ của mình tỉnh táo hơn một chút.
…
Hào Đại Bàn lần này vô cùng đáng buồn, trong một thế giới chỉ nhìn nhan sắc như thế này, Hào Đại Bàn mang theo khuôn mặt tím đen tăm tối như vậy bước lên sàn đấu thì đã không còn thuộc về thế giới này nữa rồi, lại càng khỏi phải nói đến sự ưu ái của các em gái trong thế giới này.
Cho nên Hào Đại Bàn lên sàn đấu với hình tượng như thế này, ngay từ khi bước lên thì kế hoạch “anh hùng cứu mỹ nhân” thật ra cũng đã thất bại rồi, mà mục đích ban đầu của người khởi xướng Quân Sư Xấu Bụng lại là để thỏa mãn thú vui xấu xa của gã, gã muốn ghê tởm Tiêu Phàm một chút nên đã thả Hào Đại Bàn đến bên cạnh Tiểu Phàm, khiến Tiêu Phàm phải rối rắm trong việc “có tác chiến cùng với Hào Đại Bàn hay không?”
Hơn nữ tất cả vu thuật của Quân Sư Xấu Bụng đều đã thi triển ở trên người Hào Đại Bàn, lúc này Hào Đại Bàn chính là một tên da giòn, đến lúc đó nếu Tiêu Phàm không nỡ xuống tay thì lúc đó gã tặng cho Hào Đại Bàn một đao cũng chưa muộn.
…
Những người có sức tưởng tượng phong phú thường thích khiến những chuyện đơn giản trở nên phức tạp hơn, sau đó thì hoàn toàn quên luôn chuyện đó.
Quân Sư Xấu Bụng là người mưu trí trong Bang Long Hổ, làm người vô cùng giảo hoạt, lúc này lại vì thú vui ác độc của mình mà quên luôn nhiệm vụ.
Mặc dù tên Hào Đại Bàn này có hơi đần độn, nhưng cũng vẫn vô cùng thông minh, nhưng lần này lại vì tán gái mà quên luôn nhiệm vụ.
Tiểu Miêu cũng là một cô gái thông minh, lúc này cô ta lại đang đắm chìm trong những kịch bản đau khổ mà chính cô ta suy diễn, cũng quên luôn nhiệm vụ rồi.
Tiêu Phàm cũng không phải ngoại lệ, cũng đang tranh đấu xem nên làm hay không làm, vứt luôn nhiệm vụ lên chín tầng mây rồi.
Những người này đều là những người thích động não trong đội, tế bào não phát triển quá mức lại không thể khống được được, để chạy lung tung.
Còn về những người không thích nghĩ bừa trong đội, hiện tại đã trực tiếp làm được rồi!
…
“Chịu chết đi! Con tinh tinh già đáng ghét này!”
Gậy Côn Đồ Võ Thuật Đường Phố của Thái Thập Tam mang theo phong cạch tàn ác hung hãn, tựa như làm bạn với gió dữ như sấm mà lao thẳng đến người Reginald.
Loại nhẹ nhàng hiểm độc ác liệt như thế này, lại rất có phong thái của một em gái xã hội đen, nếu là người chơi bình thường đã không thể chống đỡ được ống thép của Thái Thập Tam từ lâu mà buông vũ khí đầu hàng.
Nhưng một quân nhân xuất ngũ từ bộ đội như Reginald cũng không phải người bình thường, cho nên làm sao có thể so sánh với một em gái đầu đường góc chợ được?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo