Tiêu Phàm thấy cảnh này thì cũng cảm thấy rất xấu hổ, thực sự hắn không biết vì sao mà người chơi nữ này lại sợ hắn đến vậy.

"Phàm Ca, đây chính là khí phách của kẻ thô bạo đó, trên chiến trường còn có thể làm kẻ địch khiếp sợ!" Thái Thập Tam trưng ra vẻ mặt sùng bái ra mà nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhìn Thái Thập Tam, không lên tiếng. Đúng là một cô nàng chưa dậy thì, cô rốt cuộc là bị làm sao đấy hả, thức tỉnh lại giùm cái, với cả đừng có đem mấy cái tư tưởng trong « Vua Hải Tặc » mà gắn lên người tôi nữa coi!

"Nếu Phàm Ca đã xuất thủ thì em cũng phải biểu hiện cho thật tốt mới được, ra đi! Hung thú của ta, Răng Nanh, hãy nghe theo hiệu lệnh của chủ nhân nào!"

Này, con mắt này của cô thấy tôi xuất thủ, cái con ngực lép này nói câu nào câu nấy sao có thể hoang tưởng đến thế nhỉ, với vả, Răng Nanh là cái méo gì?

Thái Thập Tam khí phách vẫy một cái, một con hổ răng kiếm dữ dằn xuất hiện trên chiến trường!

Tiêu Phàm nhìn con hổ lớn oai phong cường tráng này thì cảm thấy vô cùng hâm mộ, đây là sủng vật của Thái Thập Tam sao?

So với Tom Cruise đang ngồi một đống trên đầu mình thì trông thực sự tốt hơn nhiều!

Không hổ là lão đại công hội Bang Long Hổ, mới thế mà đã lấy được sủng vật của mình, chiến lực của chúng ta bên này lại tăng lên không ít rồi.

Hai mắt Tiêu Phàm nhìn về phía Răng Nanh, ánh sáng đỏ ẩn sâu bên trong từ từ sáng lên. . .

【 Tên sủng vật: Răng Nanh 】

【 Sở hữu sủng vật: Thái Thập Tam 】

【 Cấp sủng vật: 25 】

【 Chủng loại sủng vật: Tộc Hổ Răng Kiếm sinh vật cổ xưa 】

...

Tiêu Phàm tra thông tin qua 【 Ác Ma Ngưng Thị 】 đến đây thì bị buộc kết thúc, bởi vì con ngươi màu đen của hắn đã bị nhuộm một màu đỏ thẳm như máu.

Đây cũng không phải là hiệu quả đặc biệt của kỹ năng【 Ác Ma Ngưng Thị 】, mà là do máu tươi phản chiếu vào tầm mắt Tiêu Phàm...

Thái Thập Tam chỉ mới vừa triệu hoán ra con hổ răng kiếm Răng Nanh, còn chưa kịp phát huy ra một chút sức chiến đấu nào đã kêu thảm một tiếng, rồi hoá thành ánh sáng biến mất trong chiến trường...

Lưỡi búa của Buck có máu tươi chảy xuống tí tách từng giọt. Vì hiện trường trở nên vô cùng yên tĩnh nên âm thanh nhỏ giọt của máu truyền đến tai mọi người rất rõ...

Ánh mắt Buck loé lên tia sáng khát máu. Gã liếm liếm đầu lưỡi, vẻ mặt lộ vẻ thỏa mãn.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sủng vật Hổ răng kiếm của Thái Thập Tam vừa xuất hiện đã bị Buck chém mất, không phải bởi vì hệ thống hạn chế nên Buck mới không thể ra tay sao, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Buck bỗng nhiên cho sủng vật của Thái Thập Tam một đòn sấm sét, khiến cho tất cả đám Tiêu Phàm đều cảm thấy lo lắng. Nếu như suy đoán Buck không thể ra tay là sai, vậy thì trận này mình phải đánh sao đây chứ.

"Mọi người không cần phải sợ, chỉ cần mọi người mang theo bùa hộ mệnh mà tôi đã phân phát cho là được, Buck cũng không dám làm mọi người bị thương cái lông nào đâu."

Đang thời điểm then chốt, Irina lên tiếng giải thích với mọi người.

Hóa ra cái tác dụng khó hiểu của 【 Bùa Hộ Mệnh Đơn Giản 】 là để dùng ở chỗ này, chẳng trách lúc nãy mình thử thì Buck lại không ra tay phản kích mình, mà con hổ răng kiếm Thái Thập Tam vừa mới lên sàn một cái đã bị Buck đập chết, thì ra nguyên nhân là do nó không mang theo 【 Bùa Hộ Mệnh Đơn Giản 】trên người.

Nhưng vì sao chỉ cần mang theo【 Bùa Hộ Mệnh Đơn Giản 】là Buck sẽ không ra tay với mình?

Hơi thở của Tộc phù thủy trên bùa hộ mệnh là cái gì?

Có điều việc này cũng không còn quan trọng nữa. Bây giờ, Tiêu Phàm xem như đã rõ, thật ra nhiệm vụ lần này bọn hắn chỉ cần không nhìn vào tên NPC Buck này, xử lý triệt để đám Reginald đang ngán trước mặt là được rồi.

Biết nên làm gì tiếp theo, đám Tiêu Phàm cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái đi ít nhiều.

Mà Bạch Diện Thư Sinh với cái tính tình xưa nay luôn hấp tấp nóng nẩy của gã ta, sớm đã gấp đến không thể chờ được nữa rồi. Hiểu rõ chiến sĩ NPC Người Hổ trước mặt không có chút uy hiếp nào với mình thì thẳng tay rút vũ khí của mình ra, xông lên giết!

Lần công kích này, mục tiêu của Bạch Diện Thư Sinh rất rõ ràng.

Không phải là Tiểu Miêu, dù dáng vẻ của Tiểu Miêu trông có vẻ gà gà, dễ bắt nạy nhưng Bạch Diện Thư Sinh cảm thấy ra tay đánh cô ta thì thật đáng xấu hổ. Dù là người của xã hội đen cũng phải có tôn nghiêm của mình chứ. Cũng không phải Hào Đại Bàn, thấy bộ dáng cầm tấm tấm chắn phòng ngự thật nghiêm túc của cậu ta, vừa nhìn đã biết tên này rất cứng rồi, đánh cũng chả đau được bao nhiêu. Lại càng không thể là Reginald, nhìn vào thực lực của Bạch Diện Thư Sinh, đánh đơn với Reginald là việc phải suy nghĩ lại.

Chiến Minh bên kia còn có một người đứng khuất sau lưng cả đám, Bạch Diện Thư Sinh lại không thể phá vòng vây để đến chỗ đó được, bởi vậy Bạch Diện Thư Sinh cũng không cân nhắc người đó.

Thế là mục tiêu của hắn lần này chỉ còn một người, chính là chàng trai có sơ hở siêu cấp lớn trước mặt, không những thế mà còn rất phách lối!

Phách lối đến nỗi khiến cho Bạch Diện Thư Sinh cảm thấy khó chịu chết đi được!

Tiêu Phàm cũng cảm thấy người này rất phách lối, bởi vì cho đến khi Bạch Diện Thư Sinh xông lên rồi, thế mà tên này vẫn đưa lưng về phía mọi người, ra vẻ thâm trầm!

Mẹ nó, ngay cả Tiêu Phàm cũng nhìn không vừa mắt thì Bạch Diện Thư Sinh tất nhiên càng nổi điên hơn! Gã ta chỉ hận không thể lập tức tiêu diệt cái tên không coi ai ra gì này!

Còn Tiêu Phàm thì nhìn chằm chằm vào tên kia, đôi mắt hiện lên ánh sáng đỏ, thầm nghĩ không xong rồi, đang định ngăn Bạch Diện Thư Sinh lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Bạch Diện Thư Sinh lúc này đang vung trường kiếm chém về phía tên kia...

Tiểu Miêu đự định một thân một mình đến Chiến Minh Hoa Thủy trước, đã làm qua khảo nghiệm với nhân viên bên trong Chiến Minh.

Tiểu Miêu lấy được trong tình báo có một người, để Tiểu Miêu cảm thấy khó mà tin được nhất, ID của hắn ta là Vệ Thần, xưng là "Bóng lưng sát thủ".

Có khác biệt đối với bóng lưng sát thủ truyền thống, bóng lưng của Vệ Thần cũng rất bình thường, không có một chút nào gọi là xuất chúng thoát tục, cũng không để cho người đối diện một chút cảm giác lưu luyến.

Sở dĩ xưng là "Bóng lưng sát thủ", là bởi vì lúc hắn ta chiến đấu, quen thuộc việc đem phía sau lưng đối với kẻ địch.

Cái phương thức tác chiến này nghe giống như chuyện hài, trong lúc đang chiến đấu làm gì có người nào lại quay lưng hướng về phía kẻ địch?

Nhưng mà, Vệ Thần chính là người như vậy...

...

Khi Vệ Thần mới nhập ngũ không được gọi là Vệ Thần, hắn ta chỉ là một vệ sinh binh bình thường.

Là một vệ sinh binh, làm một tên lính mới trong quân đội, chính là hắn ta phải đứng gác phiên trực.

Có một ngày, trong đêm, hắn ta cùng một trong những lão bộ đội tiền bối đứng gác ở cửa ra vào, trong lúc đứng gác lão tiền bối vô cùng hòa nhã mà nói với hắn ta: "Cậu phụ trách nhìn xem trước mặt mình là được, tôi phụ trách phía sau của cậu, cậu hãy yên tâm, tôi chính là người kiên cố ở sau lưng!"

Nghe tiền bối phân trần với giọng nói âm vang có lực, trong lòng Vệ Thần nóng lên, tin tưởng chắc chắn lời tiền bối nói, mắt không chớp nhìn thẳng về phía trước mình.

Nhưng mà cực kì trùng hợp, đêm đó xảy ra chuyện...

Thực ra cũng không có chuyên to tát gì, có một đám thanh niên uống nhiều rượu, không phân biệt nổi đông tây nam bắc, đầu óc lẫn lộn, tửu lượng cao, thế mà lại say khướt đi qua cổng của bộ đội.

Có điều bọn hắn có rượu vào liền trở thành không sợ trời không sợ đất, có đường liền đi, mặc kệ đi phương hướng nào, Vệ Thần quát bảo bọn hắn ngưng lại, bọn hắn lại không nỡ ngừng bước chân đang tiến đến, không ngừng đi về hướng quân đội.

Nhưng vùng của bộ đội quân sự không phải là nơi để người ta chui ra chui vào tùy tiện như vậy, một đám tửu quỷ ăn gan hùm gan báo đi vào, nếu trong quân đội có cái gì sơ xuất, Vệ Thần cũng không đảm đương nổi.

1.78757 sec| 2426.234 kb