Bây giờ bọn họ lại đối đầu với nhau một lần nữa thì không cần phải nói đến chuyện ân tình nữa rồi.
Đại Ca Cầm Đầu nghe được lời nói của Reginald, trên mặt vẫn không hề có cảm xúc, cũng yên lặng không nói gì, dường như không biết đối phương đang nói về chuyện gì, bình tình đứng sau lưng mấy người Tiêu Phàm.
Tiểu Phàm nhìn thấy Đại Ca Cầm đầu bộc lộ ra bản lĩnh như vậy, không cần nói cũng biết trong lòng vui mừng đến mức độ nào, đây là vú em có trình độ cao nhất mà hắn gặp ở trong “Tân Sinh”, tuy rằng phối hợp với ngạc tộc Shaman có chút kì lạ, nhưng chỉ cần có kỹ thuật tốt là được, ai cần quan tâm đến anh là tộc gì!
Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy hình dạng của Đại Ca Cầm Đầu còn cảm thấy cái tên này rất đáng sợ, không nghĩ đến lại đáng tin cậy đến như vậy, nếu bên trong đội ngũ của chính mình có một đơn vị trị liệu đáng tin như vậy, thì trong tình hình chiến đấu mình có thể không bị ràng buộc gì mà buông thả một lần.
Lúc mọi người đều đang thán phục thao tác diệu thủ hồi xuân của Đại Ca Cầm Đầu thì tại đó chỉ có một người duy nhất nội tâm vẫn không hề bị lay động như cũ, cũng chính là Bạch Diện Thư Sinh, người được Đại Ca Cầm Đầu cứu.
Bởi vì làm đồng đội của Đại Ca Cầm Đầu đã lâu, Bạch Diện Thư Sinh đã sớm tạo thành thói quen chiến đấu hết mình bên dưới sự “Che chở dịu dàng” của Đại Ca Cầm Đầu.
Bởi vì bây giờ trong mắt của Bạch Diện Thư Sinh chỉ chú ý đến “Bóng lưng nam tính” của Vệ Thần ở trước mắt…
Thật đáng chết, cái tên gia hỏa này muốn xem nhẹ chính mình đến khi nào cơ chứ, sau khi đưa lưng về mình dụ dỗ chính mình bị lừa một lần, bây giờ còn muốn dùng lại trò cũ, thật sự coi mình là tên ngốc hay sao!
Bạch Diện Thư Sinh và Tiêu Phàm không giống nhau, gã ta không thể nhìn thấy thông tin về kỹ năng của người khác trong trò chơi, nhìn thấy Vệ Thần quay lưng lại với mình như vậy, tự nhiên sẽ cho rằng đối phương khinh thường gã ta, trong lòng không nhịn được mà nổi giận.
Đợi đến khi lượng HP của chính mình dưới sự tác động [Đồ đằng trị liệu] của Đại Ca Cầm Đầu dần khôi phục đến phạm vi an toàn, Bạch Diện Thư Sinh không thể chờ đợi mà đánh về phía Vệ Thần một lần nữa.
Bạch Diện Thư Sinh tuy rằng tính tình có chút nóng nảy, thế nhưng có thể làm Tứ đại hộ pháp của Bang Long Hổ ở bên cạnh Thái Thập Tam, không thể nào không có bản lĩnh nhất định.
Đại Ca Cầm Đầu có thể làm cho chức nghiệp phụ trợ có thể trở thành quá sức tưởng tượng như vậy, Bạch Diện Thư Sinh nổi danh như vậy thì làm sao có thể kém hơn quá nhiều?
Kiếm Sĩ Xà Tộc, sở dĩ bạch Diện Thư Sinh lực chọn kết hợp như vậy chính là bởi vì xem trọng tính cách độc ác của rắn độc.
Bạch Diện Thư Sinh muốn chính mình có thể đường đường chính chính thoải mái chiến đấu cùng với người trước mặt này, cũng không tiếp tục đánh lén Vệ Thần nữa, gã ta ngay lập tức chạy đến trước mặt của Vệ Thần, sử dụng đấu phác đắc ý nhất của chính mình trong trò chơi.
Phương pháp công kích của Bạch Diện Thư Sinh trong trò chơi cũng xảo quyệt độc ác giống như rắn độc vậy, sau khi bị thiệt thòi một lần, Bạch Diện Thư Sinh có phần cảnh giác đối với Vệ Thần, trường kiếm giống như lưỡi rắn đâm vào những vị trí sơ hở trên người của Vệ Thần.
Những đường kiếm độc ác, Tiêu Phàm đứng nhìn mà mồ hôi lạnh ứa ra, thầm nghĩ Bạch Diện Thư Sinh cũng coi như là ngoan ngoãn, trắng trẻo, biết điều, nhưng một khi bắt đầu đánh nhau thì tính cách hung ác mới bộc lộ, nếu như mình và gã ta đối đầu, đoán chừng sẽ đánh đến khó chịu.
Xã hội đen trong lúc đánh nhau, điều thể hiện ra chính là tàn nhẫn, Bạch Diện Thư Sinh có thể lăn lộn đi lên cũng chính nhờ vào tính tình này của gã ta phối hợp chặt chẽ đến mức không thể tách rời đó cực kì phù hợp với phong cách của xã hội đen, ngay cả trong phong cách chiến đấu trong trò chơi cũng là cái dạng này, nếu là người chơi bình thường có lẽ đám sớm buông vũ khí đầu hàng trước đấu pháp độc ác của gã ta rồi, thế nhưng đối thủ ngày hôm nay của gã ta không giống như vậy, bởi người ngày là “Bóng lưng sát thủ” của công đoàn Chiến Minh – Vệ Thần…
Một người đàn ông biến tấm lưng dày rộng của mình trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất.
Làm sao có thể lo lắng loại đấu pháp chuyên tấn công vào các điểm yếu của người khác như Bạch Diện Thư Sinh cơ chứ?
Vệ Thần nhìn thấy Bạch Diện Thư Sinh tấn công mình, xoay người lại một lần nữa, trực tiếp dùng tấm lưng của chính mình đối mặt với Bạch Diện Thư Sinh, lần này đến lượt Bạch Diện Thư Sinh phát ngốc…
Vệ Thần trực tiếp để phần lưng mà những người bình thường đều xem như điểm yếu mà bảo vệ lộ ra ngoài, Bạch Diện Thư Sinh còn có thể cố gắng tìm góc độ tấn công độc ác xảo quyệt nữa sao?
Vì thế nên cứ như vậy, người bị nhiễu loạn nhịp độ chiến đấu trái lại lại là bản thân của Bạch Diện Thư Sinh.
Rõ ràng phần lưng của Vệ Thần chính là nơi tấn công tốt nhất của Bạch Diện Thư Sinh, thế nhưng theo bản năng Bạch Diện Thư Sinh cảm thấy tấn công vào phía sau lưng của kẻ này mới chính là cái bẫy nguy hiểm nhất, đối với đối thủ không giống lẽ thường thế này làm cho Bạch Diện Thư Sinh khó nghĩ, vốn dĩ Bạch Diện Thư Sinh mang theo sự quyết tâm chiến đấu lại bởi vì đối với Vệ Thần lại trở nên do dự, quyết tâm cũng yếu đi ba phần, chiêu thức tấn công cũng có vẻ bị trói buộc.
Đối lập với điều đó, bởi vì Bạch Diện Thư Sinh sau khi ăn qua một lần thiệt thòi đã cảnh giác hơn rất nhiều, không giống lúc trước lỗ mãng nhào lên, Vệ Thần cũng không thể giống như lần trước trở tay giết chết Bạch Diện Thư Sinh, mà lưng lại đối mặt với đối thủ, trái lại động tác di chuyển chung quy cũng chậm hơn chính diện, Vệ Thần cũng không thể nhân cơ hội lần này, nhanh chóng hành động một lần hạ gục Bạch Diện Thư Sinh
Hai người trong khoảng thời gian ngắn không ngừng giằng co, bởi vì thói quen chiến đấu của bản thân Vệ Thần quá mức khắc chế đối với phong cách tác chiến nhất quán của Bạch Diện Thư Sinh, vì thế cho nên cục diện bây giờ xem ra có lẽ Vệ Thần hơi chiếm thế thượng phong.
Nhưng Tiêu Phàm cảm thấy tuy rằng Vệ Thần có thái độ chiến đấu, thế nhưng phương pháp chiến đấu như vậy thật sự không có gì đáng tán thưởng, bởi vì động tác bây giờ của Vệ Thần thật sự trở nên quá vặn vẹo! Có đúng hay không!
Lúc mới bắt đầu ra chiêu thứ nhất, Tiêu Phàm còn cảm thấy người của Công đoàn Chiến Minh này khi tức giận rất đẹp trai, dùng lưng đối mặt với đối thủ, giống như một vị cao thủ võ lâm vậy, tiêu sái mà tự tin.
Sau khi kẻ địch đánh tới, nhanh chóng xoay người lạnh, lộ ra sát cơ, ánh đao lóe sáng, giống như quỷ thần, chém giết kẻ địch đến không còn mảnh giáp.
Nhưng bây giờ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bạch Diện Thư Sinh đánh tới, Vệ Thần giống như cưỡng chế xoay lưng mình về phía gã ta, Bạch Diện Thư Sinh thay đổi vị trí, Vệ Thần cũng thuận theo đó mà xoay bóng lưng của mình theo, người này nóng lòng thể hiện tuyệt kỹ [Phản hướng sát] của mình như vậy sao?
Tiêu Phàm nhìn hành vi hiện tại của Vệ Thần, con mắt đều cảm thấy đau nhức, nội tâm âm thầm rít gào…
Phản công lại một lần, rồi lại xoay người về vị trí cũ, dùng bóng lưng đối diện với chúng ta một lần nữa, cứ liên tục như vậy, cậu có thấy mệt hay không vậy?
Ôi trời! Không lẽ cậu cứ muốn đưa cái mông về phía chúng tôi miết hay sao! Như vậy rất không lễ phép, trong trường học thầy giáo không dạy cậu hả?
Huynh đài à, chơi trò chơi giống như cậu rất không giống người thường có biết hay không!
Tại sao cái tên gia hỏa không giống như người bình thường này không bị đưa vào trận doanh Ác Ma, ngược lại lại người dân thành phố hiền lành ưu tú như mình lại bị đưa đến cái nơi khỉ ho cò gáy như trận doanh Ác Ma!
…
Quan trọng nhất là, đại ca à, cậu chơi như vậy, thật sự rất ức chế đó nha!
Tiêu Phàm rất ghét phong cách chiến đấu của Vệ Thần, nhưng đã có người ghét thì dĩ nhiên cũng sẽ có người thích nó, nếu không thì lúc đầu ở trong quân đội đã không ca ngợi chiêu này của Vệ Thần là tuyệt kỹ rồi, cuối cùng khiến cho Vệ Thần tiếp tục khổ luyện.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo