Tiêu Phàm lại bay ra tiếp, thanh kiếm sắc bén trong tay khẽ lướt ngang bay về phía Buck!

Leng keng!

Buck vẫn bình thản nhẹ nhàng ngăn cản đòn tấn công của Tiêu Phàm, nhưng lần này Tiêu Phàm lại không tấn công rồi nhanh chóng lùi về sau mà liên tục tấn công mạnh mẽ về phía Buck.

Những đường kiếm sắc bén cứ lóe sáng trước người Buck, nhưng thân là một chiến sĩ tộc Hổ Nhân cấp 60, không thể nào ngay cả những đòn tấn công bình thường của Tiêu Phàm cấp 31 gã cũng không đối phó được, gã vô cùng bình thản chặn lại những đòn tấn công mạnh mẽ của Tiêu Phàm.

Những đòn tấn công liên tiếp như vậy đều không có hiệu quả, Tiêu Phàm dừng lại không tiếp tục nữa, lùi lại. Dù những đòn tấn công này đều không lấy được kết quả gì nhưng suy đoán trong lòng hắn cũng đã được chứng thực.

...

Lấy thực lực của người chơi vào giai đoạn này hoàn toàn không thể đánh bại NPC chiến đấu cấp 60, nhưng Buck lại xuất hiện lúc bọn hắn vừa hoàn thành nhiệm vụ, chuyện này thực sự quá kỳ lạ.

Sau đó, trong lúc giao chiến với Buck, Tiêu Phàm phát hiện dường như Buck cố ý kiềm chế những đòn tấn công của gã, để chứng minh suy nghĩ này, hắn quyết định tấn công một lần nữa.

Kết quả quả nhiên giống như những gì hắn nghĩ, Buck là một chiến sĩ chiến đấu kiểu phòng ngự, hoàn toàn không hề tấn công chút nào, mà chỉ dùng những chiêu thức phòng ngự cản lại đòn tấn công của hắn.

Điều kỳ lạ nhất là trong quá trình gã đỡ những đòn tấn công của Tiêu Phàm thì lưỡi búa của gã hoàn toàn không chạm tới cơ thể của Tiêu Phàm, thậm chí đầu lưỡi sắc bén của chiếc búa còn quay ngược lại về phía gã.

Những hành động này của một chiến sĩ tộc Hổ Nhân cấp 60 có thể nói là hơi kỳ lạ, nếu như nói Buck chỉ đón đỡ những đòn tấn công của Tiêu Phàm vì khinh thường hắn nên không muốn để lộ thực lực của bản thân ra, vậy chuyện lưỡi búa hướng vào trong cũng quá kỳ lạ rồi.

Chuyện này chỉ có một cách giải thích thôi, đó là hiện giờ cách chiến đấu của Buck còn rất cứng nhắc, không quen tay.

Hơn nữa, gã còn tình nguyện để mình bị thương còn hơn là làm kẻ địch trước mặt bị thương.

Không phải gã muốn giết hết đám người bọn hắn sao? Vậy sao gã còn không muốn làm bọn hắn bị thương?

Vì vậy Tiêu Phàm đưa ra một kết luận, chiến sĩ của tộc Hổ Nhân cấp 60 có một số hạn chế nào đó khiến gã hoàn toàn không thể tự tấn công được, chỉ có vậy, nhiệm vụ của hắn mới có vẻ hợp lý hơn.

...

Nhìn thấy Tiêu Phàm lui về phía sau, Buck vừa thở phào nhẹ nhõm vừa tức giận hét lên với đám người Reginald: "Các ngươi còn đứng ngẩn người ra đó làm gì, còn không nhanh chóng giết hết đám người bọn họ đi!"

Vừa rồi đám người Reginald nhìn thấy Tiêu Phàm tấn công Buck, bọn họ hoàn toàn không làm gì cả bởi bọn họ cảm thấy dù "Lick King" Mệnh Phàm này có thể đáng sợ hơn nữa thì cũng không thể đánh bại được một NPC chiến đấu cấp 60 đâu.

Hơn nữa, nhìn quá trình chiến đấu, Reginald có thể nhận ra Buck đã ứng phó với các đòn tấn công của Tiêu Phàm vô cùng thành thạo, hoàn toàn không cần bọn họ giúp đỡ, nhưng sao giờ gã lại tức giận rồi?

Mặc dù Reginald rất khó chịu với tính tình này của NPC Buck này, nhưng cũng không làm gì khác được, dù sao bọn họ cũng đang làm nhiệm vụ mà?

"Bàn Tử, cậu không sao chứ? Cũng nên bắt đầu rồi, giờ hoàn thành nhiệm vụ này đã rồi nói một tiếng xin lỗi với người bạn kia của cậu nhé." Reginald nói với Hào Đại Bàn không nhúc nhích từ lúc ngã xuống đất.

Hào Đại Bàn nghe lời nói của anh ta thì lập tức ngồi dậy, phủi đất trên người rồi nói với anh ta: "Hội trưởng, anh cũng biết em không muốn đánh nhau với bạn em, anh không thể để em giả chết sao?"

"Không được rồi, danh tiếng của bạn cậu quá lớn, tôi sợ mấy người chúng tôi không thể đối phó được, hơn nữa còn có cả người quen của chúng ta - Long Hổ Bang của trận doanh Thú Nhân nữa, nhiệm vụ lần này phải hoàn thành thật nghiêm túc mới được." Reginald nhìn Hào Đại Bàn cười thân thiện.

Hào Đại Bàn nhìn Reginald chăm chú rồi đứng lên nói với Tiêu Phàm: "Phàm ca, xin lỗi anh, xem ra lần này em không thể nhường anh rồi, bình thường hội trưởng rất quan tâm tới em."

Tiêu Phàm thấy cái tên Bàn Tử chết bầm này rốt cuộc cũng đứng lên thì thầm thở phào nhẹ nhõm, cười với cậu: "Không sao, người anh em, bọn anh sẽ nhanh chóng giết cậu thôi, cậu sẽ nhanh chóng được giải thoát."

"Chuyện đó cũng không dễ thế đâu, em da dày thịt béo, rất mập, rất giỏi chịu đựng!" Tiêu Phàm nghe những câu nói đùa của cậu thì cũng yên tâm hơn, vậy lát nữa cứ đánh một trận cho đã nghiền!

"Quân Sư Xấu Bụng, tình hình hiện nay đã thành như vậy, chúng ta chỉ có thể chuẩn bị chiến đấu thôi." Tiêu Phàm cảnh giác nhìn đám đồng đội trước mặt rồi hỏi ý kiến của Quân Sư Xấu Bụng.

"Bên kia có thể có một NPC loại hình chiến đấu." Quân Sư Xấu Bụng hơi lo lắng nhìn chằm chằm chiến sĩ tộc Hổ Nhân Buck đứng phía bên kia.

"Đừng lo, dường như gã bị hệ thống hạn chế, gã sẽ không tấn công chúng ta."

"Thật sao? Sao mày biết?"

"Lát nữa tôi sẽ nói cho ông biết, giờ giải quyết chuyện phiền phức này đã."

"Nếu NPC đó thật sự bị hạn chế không thể tấn công được thì Long Hổ Bang chúng ta cũng không sợ gì nữa, he he." Quân Sư Xấu Bụng lại cười nham hiểm: "Vậy giờ chúng ta..."

"Long chiến vu dã

Hổ khiếu sơn lâm

Bang phái đại nghĩa

Vĩnh tồn tại tâm!"

"Sao tôi cũng phải hô cái khẩu hiệu này chứ?" Tiêu Phàm cảm thấy thật buồn bực.

"Mày bây giờ tạm thời là người đàn ông của đại tỷ đầu chúng tao, không phải nên hô theo chúng tao sao!" Quân Sư Xấu Bụng trợn mắt liếc Tiêu Phàm một cái.

...

"Bọn họ đang hô khẩu hiệu sao? Vậy chúng ta cũng phải hô mới được." Reginald vui tươi hớn hở bảo.

"Chiến Minh Chiến Minh, có thể chiến có thể moe! Chiến Minh Chiến Minh, càng đánh càng moe!"

...

Thấy hai đội ngũ đột nhiên đứng đối diện nhau rồi hô lên khẩu hiệu quen thuộc, làm cho Tiểu Miêu cảm thấy mình giống như đang sống lại ngày hôm qua, thời điểm diễn ra trận đầu tiên của giải đấu biểu diễn PK "Tân sinh". Chỉ khác một điều cô bây giờ không phải là người chủ trì, mà lại là một người chiến đấu!

Thế nên Tiểu Miêu không được tự tin như lúc đứng giải thích trên đài nữa, mà chỉ có run rẩy và run rẩy...

Tiểu Miêu lấy cung tên của mình ra, rút một mũi lên lông vũ từ trong ống tên sau lưng. Thế nhưng lúc vừa mới gắn vào giây cung, cô chợt phát hiện vì quá căng thẳng kéo cung không nổi.

Cô bỗng cảm thấy thật mất mặt nhưng lúc ngẫm lại, lại cảm thấy mình cũng chỉ là người mới thôi mà, vốn chỉ định đến đây vẩy nước kiếm kinh nghiệm nên cũng chẳng cần phải đặt yêu cầu cho bản thân cao đến vậy.

Hừ, không sai, là vậy đó, chờ sau này cấp cao hơn, mình nhất định sẽ trở nên lợi hại thôi, Tiểu Miêu thầm tự an ủi mình.

Thế nhưng lúc cô trông thấy tên béo mà mình coi thường lúc này đang giơ tấm khiên một cách nghiêm túc, tự nhiên cô lại cảm thấy hơi áy náy.

Ban đầu cô còn tưởng tên béo trông dâm dê này cũng giống mình, đều là đội viên vẩy nước chuyên nghiệp chứ. Nếu cô là "số một của đội vẫy nước" thì tên béo này là "số hai của đội vẫy nước" nhưng xem ra, hôm nay trong đội ngũ chỉ có mình mình vẩy nước mà thôi!

Không được! Mình cũng phải nghiêm túc lên mới được, bản cô nương sao có thể thua một tên béo chứ! Với lại, mình còn lấy "Truy Phong Giả" Tịch Dương làm mục tiêu nên mới lựa chọn làm cung tiễn thủ, sao có thể vì nhát gan mà không xông lên được!

Vì vậy, Tiểu Miêu bỗng cảm thấy phấn chấn hẳn lên, cảm giác đi đứng cũng không còn run rẩy nữa, dây cung đã có thể kéo ra được, ánh mắt cũng tự tin lên không ít.

Thế là, cô cao ngạo nhìn thẳng về phía trước nhưng mà không nhìn thì thôi chứ nhìn xong lại doạ cô sợ đến nỗi muốn nhét cũ khí vào trong đất, lần nữa trở về hình dáng ban đầu.

Bởi vì cô quên mất, trong đội ngũ địch còn có một "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm.

...

"Tao nói chứ, mày cũng lợi hại thật đó, chiến đấu còn chưa thật sự bắt đầu mà mày vũ khí chưa kịp dính máu đã giết người chơi nữ đối diện đến nỗi người ta cầm vũ khí cũng ném đi mất rồi kìa." Quân Sư Xấu Bụng thấy hành vi buồn cười của Tiểu Miêu liền lên tiếng trêu chọc Tiêu Phàm.

3.34270 sec| 2426.234 kb