Bản tay cầm lấy chuôi của cây pháp trượng có vẻ rất hung dữ, trên đó gắn từng mảnh từng mảnh vảy da, trông vô cùng dữ tợn.
Nhưng Thái Thập Tam nhìn thấy cánh tay này thì thở phào nhẹ nhõm. Bởi cô ta biết hiện tại bản thân có thể tạm thời yên tâm.
Bởi vì người này chính là người của tộc cá sấu Shaman – Đại Ca Cầm Đầu…
Tộc cá sấu Shaman là chủng tộc kết hợp, giống như một câu chuyện cười.
Đặc tính của tộc cá sấu hoàn toàn không có bất cứ liên quan gì có thể hỗ trợ lẫn nhau với đặc điểm nghề nghiệp của Shaman. Một chủng tộc thuộc hệ chiến sĩ hợp với một nghề nghiệp thuộc pháp hệ có vẻ chẳng ra thể loại gì.
Lưỡng hạng kiêm cố, ma vũ song tu? (hai phương diện chắc chắn cùng tu luyện với nhau)
Đừng nói đùa nữa, nếu như không tinh thông cả hai phương diện thì sẽ liên lụy lẫn nhau.
Lẽ nào Đại Ca Cầm Đầu không hiểu được đạo lỹ này sao?
Người cẩn thận kỹ tính như Đại Ca Cầm Đầu đương nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng anh vẫn kiên trì lựa chọn như vậy!
Bởi vì anh phải chia đều cho hai bên, thuận tiện trông nom anh em của mình và Thái Thập Tam.
Nghề nghiệp Shaman có thể trông coi toàn diện đội của anh, mà đặc tính của chiến sĩ tộc cá sấu có thể bảo vệ chủ nhân của mình trong tình huống anh em không kịp ra tay hoặc là lúc bọn họ sơ suất. Ví dụ như lúc này…
Cho nên Đại Ca Cầm Đầu lựa chọn phối hợp nghề nghiệp và chủng tộc này với nhau là hợp lý. Lựa chọn này không chỉ hợp lý trong trò chơi mà còn hợp lỹ với trách nhiệm mà một người đàn ông trưởng thành cần gánh vác, cũng như hợp lỹ với hai chữ “Đại ca” mà anh đảm nhận…
“Chú...”
Thái Thập Tam ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Đại Ca Cầm Đầu cao lớn sau lưng mình, một Thái Thập Tam bình thường vốn duy trì phong phạm chị đại hiếm khi lộ ra được chút giọng làm nũng, sau đó đáng thương chu mỏ nhìn về phía Đại Ca Cầm Đầu.
Đại Ca Cầm Đầu vẫn không lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Thái Thập Tam chất chứa dịu dàng cùng cưng chiều.
Reginald thấy có người đỡ được đòn tấn công của mình bằng vũ khí mang buff, lại nhìn thấy vài cây đồ đằng gia tăng thuộc tính phía sau người cao lớn nàu thì Reginald nói: “Lại là anh, anh rất khá.”
Reginald nói rất ngắn gọn nhưng sự thưởng thức trong mắt đối với Đại Ca Cầm Đầu dường như là vô tận.
Bởi vì anh ta cảm thấy người đàn ông trầm mặc ít nói trước mắt này có thực lực không tệ. Do anh ta là một Shaman theo hệ pháp thuật, trong trường hợp chỉ có vài cái buff tăng cường, người này lại có thể chống lại được [Phách Sơn Đoạn Nhạc] của anh ta. Đây là điều mà người bình thường không thể làm được.
Mặt khác, từ trong ánh mắt của Đại Ca Cầm Đầu, Reginald càng cảm nhận được người đàn ông này là một người ổn trọng, có trách nhiệm.
Thậm chí Reginald còn cảm thấy mình và Đại Ca Cầm Đầu có chung chí hướng, đáng tiếc hiện giờ bọn họ là kẻ địch.
Đối với lời tán thưởng của Reginald, Đại Ca Cầm Đầu vẫn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Reginald trước mặt, vô cùng cảnh giác.
Thái Thập Tam cũng nhìn Reginald trước mắt chăm chủ, chỉ là không phải nhìn, mà là trừng.
Mặc dù thông qua một kích vừa rồi của Reginald, Thái Thập Tam đã ý thức được mình không phải đối thủ của Reginald, thế nhưng tính cách của tiểu tổ tông Thái Thập Tam chính là như vậy. Tôi đánh không lại anh, trừng chết anh cũng không được chắc?
Đương nhiên Reginald làm như không thấy dáng vẻ trừng mắt hơi đáng yêu của Thái Thập Tam, trong mắt Reginald lúc này chỉ có Đại Ca Cầm Đầu. Anh ta rất muốn đọ sức một phen với Đại Ca Cầm Đầu, nhưng lại nhớ đến chức nghiệp của Đại Ca Cầm Đầu, trong lòng Reginald lại có một tia tiếc nuối. Đối chiến với một Shaman theo hệ phụ trợ, cuối cùng vẫn không bằng đánh cùng những người có chức nghiệp mang tính chất chiến đấu.
Đại Ca Dẫn Đầu không biết Reginald này đang suy nghĩ cái gì, anh chỉ làm tròn chức trách của mình, bảo vệ Thái Thập Tam chu toàn, không để cô bị thương, vì thế lúc này, Đại Ca Cầm Đầu dùng ánh mắt chăm chú của một người đàn ông, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Reginald.
Loại ánh mắt này rất có sức hấp dẫn, rất dễ dàng khiến cho nữ sinh mê muội. Mặc dù Reginald là nam nhưng khi thấy được ánh mắt của Đại Ca Cầm Đầu thì sự tán thưởng trong mắt càng đậm.
Vì thế, Reginald vứt bỏ hết các tạp niệm trong đầu, ý chí chiến đấu lại dấy lên lần nữa.
Chu dù Đại Ca Dẫn Đầu thuộc Shaman hệ gì thì anh ta cũng nhất định phải xuất toàn lực, chăm chú ứng chiến, như vậy mới xứng với ánh mắt chăm chú của người đàng ông này. Như vậy mới thể hiện được sự tôn trọng với anh ta.
Reginald không nói tiếng nào với Đại Ca Cầm Đầu, một người tay cầm cự kiếm, một người tay cầm pháp trượng, cứ như vậy đứng đối diện, bốn mắt nhìn nhau, trong không khí dường như có tia lửa va chạm, chiến ý giữa hai người cháy hừng hực.
Reginald có chút hưng phấn trong lòng, anh ta vô cùng chờ mong trận chiến này, chỉ vì lúc này anh ta gặp được đối thủ xứng tầm với mình.
Cái loại cảm giác khẩn trương khi mưa gió nổi lên này rất có hương vị của một trận đại chiến sắp diễn ra, Reginald cảm thấy huyết dịch của mình cũng theo chiến ý mà sôi trào khiến cho người ta vô cùng thích thú. Thế nhưng anh ta lại quên, trên chiến trường cũng không phải chỉ có mỗi hai người là anh ta và Đại Ca Cầm Đầu, còn có một đám người đầu óc không bình thường...
“Chú, chú đấu mắt với con tinh tinh này làm gì. Hai người sẽ không cùng chung chí hướng đúng chứ, chú ta bị cong là chuyện bình thường bởi vì chú ta vốn là tinh tinh. Nhưng mà chú thì không được, tôi không có phép chú bị cong như chú ta!”
Thái Thập Tam quệt miệng, tức giận nói với Đại Ca Cầm Đầu. Đến Đại Ca Cầm Đầu ngày thường vẫn luôn trấn định, sau khi nghe câu nói của Thái Thập Tam cũng không nhịn được mà lảo đảo, càng không cần phải nói đến Reginald.
Reginald suýt chút nữa đến cả kiếm cũng cầm không vững. Một chút chiến ý vừa dấy lên đã bị câu nói của Thái Thập Tam hoàn toàn dập tắt.
Reginald thở dài trong lòng, người trẻ tuổi bây giờ thực sự là.... Đây là cái quái gì vậy?
Còn có, cái gì mà tinh tinh bị cong mà nói là chuyện bình thường?
Chẳng lẽ bởi vì chúng nó đồng âm à?
Đạo lý này lấy ở đâu ra vậy?
Hơn nữa, tại sao cô luôn cho rằng tôi là tinh tinh?
Ngay lúc Reginald đang buồn rầu vì Thái Thập Tam dập tắt hứng thúc chiến đấu của mình thì bên tai Reginald lại truyền tới tiếng cãi vã không bình thường...
“Mẹ bà nó! Là đàn ông, mày có dám đường đường chính chính đối mặt với ông đây không?” Bạch Diện Thư Sinh thực sự không chịu được cái tên Vệ Thần dở hơi cứ thích đưa lưng về phía người khác, không nhịn được hét lên.”
“Cái gì mà đối mặt, tao đưa lưng về phía mày cúng có thể xử lsy được mày, sao lại cần đối mặt với loại rác rưởi như mày chứ.” Vệ Thần khinh miệt nói.
“Bản đại gia tao quang minh chính đại, chưa từng đánh lén phía sau!”
“Thôi đi, tao đoán là mày không biết đánh lén là cái gì chứ gì. Tao quay lưng lại, m cũng đánh không lại tao, còn muốn trực tiếp đối mặt đọ sức? Mày không có tư cách!”
“Mẹ cái đồ dưa hấu nhà mày, ông đây sau khi nhập thức rất uy mãnh nhé, ngay đến tao cũng phải sợ, mày không quay người lại, m sẽ hối hận!”
“Cút ngay! Chỉ dựa vào một chút công phu còn muốn nhập cái gì. Mày chỉ cần mới ló đầu ra một chút, tao liền đánh cho thụt đầu lại!”
Reginald nghe Bạch Diện Thư sinh cùng Vệ Thần từ bỏ vũ lực mà đấu khẩu. Hơn nữa trong lúc nhất thời hai người còn rất hợp nhau, ô ngôn uế ngữ không ngừng tuôn ra, rất khó nghe. Trong lòng anh ta sao có thể còn sót lại nửa phần ý chí chiến đấu cơ chứ!
Tình trạng trên hiện trường cũng không chỉ có vậy, bỗng nhiên bên tai anh ta lại truyền đến tiếng khóc rấm rức của Tiểu Miêu. Reginald cảm thấy bực bội, không phải anh ta giao cho Hào Đại Bàn bảo vệ Tiểu Miêu hay sao, vì sao vị khách đường xa đến chơi này lại khóc thút thít trong trận đấu này thế? Đón tiếp không chu đáo như vậy, chẳng phải là khiến cho Chiến Minh mất mặt à?
Thế là Reginald quay đầu nhìn về phía Tiểu Miêu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo