Quân Sư Xấu Bụng híp mắt nhìn Hào Đại Bàn rồi cười hì hì nói, dáng vẻ vẫn bỉ ổi như trước.

Sau khi trúng [Vu Thuật Chậm Chạp], bước chân của cậu bỗng nhiên bị khựng lại, cả người Hào Đại Bàn cảm thấy bị kẹt như vậy rất chán ghét. Giống như lúc cậu muốn leo lên sân khấu để diễn xuất, bỗng nhiên lại bị người ta duỗi chân ra làm mình vấp té vậy.

Cậu xoay người, phát hiện ra một người gầy có vẻ bỉ ổi đang cười hì hì nhìn mình, gã cũng mời cậu giao lưu tình cảm, thảo luận cuộc sống với mình.

Tâm trạng của Hào Đại Bàn lập tức trở nên tệ hại. Cho dù là ai, vào lúc đang muốn tán gái lại bị người gầy bỉ ổi như Quân Sư Xấu Bụng cắt ngang, tâm trạng cũng sẽ không tốt cho lắm.

Hào Đại Bàn là người ghen ghét người gầy, chán ghét người mập, là một người hơi mập, bởi vậy cậu càng tức giận hơn người bình thường.

Thế nhưng lửa giận cũng không làm mất đi lý trí của Hào Đại Bàn, cậu biết chuyện gì là chuyện quan trọng nhất lúc này, đó chính là không thể bỏ qua ngày tốt cảnh đẹp, cậu phải xuất hiện trước mặt Tiểu Miêu đúng lúc, xây dựng hình tượng cao to vĩ đại trong lòng cô ta.

Vì vậy Hào Đại Bàn kìm nén lửa giận trong lòng, nhấc cự thuẫn trong tay lên, trên thuẫn xuất hiện một vầng sáng nhạt.

Thuẫn Tường!

Thuẫn Tường là kỹ năng riêng của Thuẫn Chiến Sĩ, nó có thể khiến cho thuộc tính phòng ngự của người sử dụng tăng lên rất cao, làm cho Thuẫn Chiến Sĩ có thể chống được nhiều thương tổn hơn. Bởi vì ngoại trừ tăng thêm khả năng “chịu đòn” thì Thuẫn Tường chẳng làm được gì nữa cả, thế nên kỹ năng này cũng được gọi là “đến đánh tôi đi”.

Hào Đại Bàn nâng thuẫn rồi sử dụng Thuẫn Tường, sau khi làm xong phòng ngự về hướng của Quân Sư Xấu Bụng thì cậu cũng không làm gì nữa, từ từ đi về hướng của Tiểu Miêu.

Quân Sư Xấu Bụng nhìn thấy tên mập mạp ở đối diện lại không nhìn về phía mình nữa, trong lòng gã cảm thấy hơi buồn bực, gã đang định chơi một trận phép thuật vào người Hào Đại Bàn, lại chợt phát hiện ra ánh mắt cố chấp của cậu, Quân Sư Xấu Bụng khẽ sờ vào ria mép trên môi của mình, nghĩ đến điều gì đó…

Quân Sư Xấu Bụng nhìn về phía Hào Đại Bàn lần thứ hai, con mắt của gã hiện lên vẻ gian xảo, không biết đang suy nghĩ đến điều gì. Gã nhấc pháp trượng lên, không hề dừng lại mà bắt đầu thi pháp, những thứ vu thuật màu tối đen kia nhào đến người của Hào Đại Bàn với vẻ không muốn sống.

Thế nhưng Quân Sư Xấu Bụng chỉ sử dụng vu thuật của mình, không hề sử dụng bất kỳ loại hắc ma pháp nào.

Nghề nghiệp Vu Sư chủ yếu có hai chi nhánh kỹ năng, đó là hắc ma pháp và vu thuật.

Sự khác nhau giữa hắc ma pháp và vu thuật thì vô cùng rõ ràng, hắc ma pháp là thủ đoạn tấn công của nghề Vu Sư, là pháp thuật tấn công có thuộc tính bóng tối, mà vu thuật lại là kỹ năng hạn chế kẻ địch cũng như thêm vào các trạng thái xấu.

Sau khi bị Quân Sư Xấu Bụng quăng cho kỹ năng [Vu Thuật Chậm Chạp], tốc độ của cậu bị giảm xuống 50%, tính cơ động trên cả người Hào Đại Bàn đã bị giảm xuống rất nhiều. Hơn nữa bây giờ trong lòng Hào Đại Bàn chỉ có Tiểu Miêu, đồng thời cậu cũng không hiểu rõ đặc tính của nghề nghiệp Vu Sư ở trong trò chơi, cậu cho rằng mình là Thuẫn Chiến nên da dày thịt béo, trong chốc lát thì đối phương cũng không làm gì được mình, vì vậy Hào Đại Bàn không kiêng kỵ gì mà tiếp tục đi về phía trước…

Cứ như vậy, bởi vì tán gái nên sốt ruột, Hào Đại Bàn tự nhiên trở nên bia sống cho Quân Sư Xấu Bụng, cả bộ kỹ năng vu thuật giáng xuống, tất cả các kỹ năng của Quân Sư Xấu Bụng đều giáng lên người Hào Đại Bàn…

Nguyền Rủa Suy Yếu, giảm mạnh sức phòng ngự của mục tiêu.

Cảm Hóa Đen Tối, hạ thấp kháng tính bóng tối của mục tiêu.

Vu Độc Tiêu Ký, khi bị tấn công thì mục tiêu bị đánh dấu sẽ chịu thương tổn nổ tung ngoài định mức của thuộc tính bóng tối.

Thậm chí ngay cả những thứ vu thuật không hề có chút ý nghĩa nào như giảm thiểu tốc độ công kích và lực công kích, Quân Sư Xấu Bụng cũng không hề keo kiệt mà quăng hết cho Hào Đại Bàn, có điều gã không hề thi triển một kỹ năng hắc ma pháp nào liên quan đến lực công kích cả.

Cuối cùng thuộc tính cả người Hào Đại Bàn đều trở nên cực kỳ suy yếu, Quân Sư Xấu Bụng vẫn kiềm chế sự công kích của mình, không hề tiến hành bất kỳ một kỹ năng công kích nào.

Sau khi giáng một bộ kỹ năng vu thuật vào người Hào Đại Bàn, Quân Sư Xấu Bụng thỏa mãn nhìn kiệt tác trước mắt mình.

Dù sao Hào Đại Bàn cũng không thích nhìn gã, nếu cậu thích coi gã là không khí, vậy thì cứ để cho cậu làm vậy đi, gã chỉ cho người cậu thêm một chút trạng thái mà thôi.

Quân Sư Xấu Bụng rất tò mò, khi Hào Đại Bàn đến trước mặt Tiêu Phàm, Tiêu Phàm sẽ cư xử thế nào.

Dựa vào tính tình của Quân Sư Xấu Bụng, gã rất thích xem chuyện “thú vị” như vậy xảy ra, hai người bạn tốt không thể không giết hại lẫn nhau, đối với Quân Sư Xấu Bụng mà nói, tuyệt đối là một chuyện đáng để nhìn, hơn nữa vì muốn bảo đảm khi Tiêu Phàm và Hào Đại Bàn đánh nhau, Tiêu Phàm có thể đạt được thắng lợi, gã đã quăng hết vu thuật của mình vào người Hào Đại Bàn. Điều làm gã thỏa mãn nhất chính là Hào Đại Bàn, kẻ ngốc này không thèm nhìn gì cả mà lãnh hết, là do cậu vô tri hay do cậu đang xem thường nghề nghiệp Vu Sư nhỉ?

Hào Đại Bàn không biết trong lòng Quân Sư Xấu Bụng đang tính toán điều gì, cho dù cậu biết thì cậu cũng sẽ không để ý đến, bây giờ trong mắt của cậu chỉ có Tiểu Miêu, Tiểu Miêu đáng yêu ~

Kéo cái buff giảm tốc độ là [Vu Thuật Chậm Chạp], Hào Đại Bàn trăm cay nghìn đắng, trèo đèo lội suối, rốt cuộc cậu đã đến trước mặt Tiểu Miêu và Tiêu Phàm.

Tâm trạng lúc này của Hào Đại Bàn khá là kích động, bởi vì thời khắc tỏa sáng mà cậu tưởng tượng ra sắp xuất hiện rồi!

“Thả cô ấy ra, để tôi làm đối thủ của anh!”

Hào Đại Bàn phát sáng lên sàn, cậu cảm thấy bây giờ ở trong lòng Tiểu Miêu thì bản thân cậu chắc chắn đã lên được mấy bậc rồi, còn đẹp trai hơn nhiều nữa.

Cậu hoàn toàn không hề chú ý đến việc lúc cậu xuất hiện, Tiểu Miêu bị cậu vội vàng bảo vệ ở phía sau giống như đã bị hù dọa vậy, cô ta không tự chủ được mà lùi mấy bước.

Hào Đại Bàn nhìn Tiêu Phàm, cậu quay lưng lại với Tiểu Miêu rồi bắt đầu nháy mắt, theo sự rung động của mỡ trên mặt Hào Đại Bàn, vẻ mặt của cậu bắt đầu trở nên sinh động.

Tuy nhìn khuôn mặt bây giờ của Hào Đại Bàn giống như đang bị co giật, khôi hài và buồn cười, thế nhưng xuất phát từ thứ cơ tình bao nhiêu năm của Tiêu Phàm và Hào Đại Bàn, dựa vào “mặt ngữ”, thứ mà Tiêu Phàm dùng để trao đổi suy nghĩ của mình với Hào Đại Bàn, hắn vẫn có thể hiểu được…

Ý mà cậu bày tỏ chính là muốn Tiêu Phàm làm máy bay yểm trợ, diễn vở kịch “anh hùng cứu mỹ nhân” đầy cẩu huyết, nhân cơ hội đó mà giúp hình tượng của Hào Đại Bàn cao lớn hơn trong lòng Tiểu Miêu.

Không thể không nói, người bạn thân của hắn là Hào Đại Bàn thực sự rất thông minh, giống như tình huống bây giờ vậy, nếu diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân thì thật sự có thể lấy được trái tim của mỹ nữ Tiểu Miêu, thế nhưng Tiêu Phàm lắc cây kiếm trong tay rồi nhìn thoáng qua Hào Đại Bàn, hắn lại không hề có bất kỳ cử chỉ nào.

Hào Đại Bàn phát hiện ra Tiêu Phàm vẫn còn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, mỡ trên mặt cậu càng rung nhiều hơn, rung thành tầng tầng lớp lớp, càng lúc càng sinh động hơn.

Phiên dịch “mặt ngữ

của cậu có nghĩa là: “Anh ở lại đây làm gì, còn không nhanh chóng phối hợp với người anh em của anh đi?”

Tiêu Phàm lại nhìn thoáng qua Hào Đại Bàn, sắc mặt của hắn hơi cay đắng, thế nhưng hắn vẫn không hề nhúc nhích.

Trong lòng Hào Đại Bàn hơi nghi hoặc, có khi nào hai người đã xa cách lâu quá, bây giờ Tiêu Phàm đã không nhận ra là cậu đang sử dụng ám hiệu “mặt ngữ” không? Không thể nào, nhớ năm đó lúc đi học, bọn họ đã dựa vào “mặt ngữ” này mà trao đổi một cách tốt đẹp ở trong trường thi, trình độ cấp bốn về “mặt ngữ” của Tiêu Phàm sao có thể nói không có là không có được cơ chứ?

3.08503 sec| 2426.586 kb