Hừ, tại sao mình phải sợ gã chứ, rõ ràng là gã tự dưng dừng lại, thế nên mình mới đụng vào gã.
Có điều Buck cũng không để ý đến cái đụng vào của Tiểu Miêu lắm, bởi vì Tiểu Miêu đụng vào như thế, căn bản không hề tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào cho người có vóc dáng khôi ngô như Buck cả.
Thế nhưng dọc theo đường đi thì Hào Đại Bàn chỉ lo nhìn người đẹp, vậy nên cậu cũng đụng vào…
Dựa vào cân nặng của Hào Đại Bàn, cái đụng này đã khiến Buck phải lảo đảo một lát.
Thế là Buck không thể nhịn được nữa, gã quay đầu lại với vẻ hung dữ, hung hăng nói với hai người bọn họ: “Hai người đang làm cái quỷ gì thế hả!”
Tiểu Miêu nghe được lời nói của Buck thì tức giận trừng mắt nhìn tên Hào Đại Bàn bên cạnh mình, trong lòng thì oán giận, đều là do tên mập mạp chết bầm này liên lụy mình, vốn mình đã không có chuyện gì rồi, nào ngờ tên mập mạp chết bầm này lại bổ thêm một đao.
Buck nhìn thấy hai người bọn họ đều không có trả lời, cũng không so đo nữa: “Bây giờ mọi người chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu đi, mục tiêu của chúng ta đã xuất hiện, chỉ cần mấy người giết hết tất cả bọn họ, nhiệm vụ của mấy người liền hoàn thành.”
Tiểu Miêu nghe được câu nói của Buck thì trở nên sững sờ, nhanh vậy ư? Hơn nữa còn trực tiếp như vậy? Đây chính là nhiệm vụ cấp bậc sử thi sao, tại sao cô ta lại có cảm giác nhiệm vụ này quá đơn giản rồi?
Buck chỉ vào bóng của một đội người ở đằng xa, trịnh trọng nói với mọi người: “Nhiệm vụ của mấy người chính là giết hết những người đó, quan trọng nhất chính là giết chết thiếu nữ Hồ tộc kia. Đến lúc đó có thể tôi sẽ bị hạn chế, không thể giúp gì được cho mấy người, vì vậy mấy người chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.”
Tiểu Miêu nhìn về phía mà Buck chỉ, cô ta nhìn thấy một đám người lúc ẩn lúc hiện, dường như số lượng của bọn họ cũng giống với bên mình, cũng là sáu người.
Tuy rằng bởi vì khoảng cách quá xa nên không thấy rõ mặt mũi, thế nhưng Tiểu Miêu luôn cảm thấy trong đội ngũ đó có mấy cái bóng dáng khiến cô ta cảm thấy rất quen thuộc, dường như bản thân cô ta đã gặp ở đâu đó rồi.
Nhất là thân hình của một chàng thanh niên trong đó, Tiểu Miêu cảm thấy hình như mình quen biết người này, có điều cô ta vừa thấy kiểu tóc của chàng thanh niên này thì lại lắc đầu, thầm nghĩ hẳn là bản thân mình không quen biết người này, nếu không thì với kiểu tóc đặc biệt như vậy, sao cô ta lại không hề có ấn tượng gì được chứ.
Kiểu tóc của chàng thanh niên khiến Tiểu Miêu chú ý rất đặc biệt, tóc trên đầu rất dày, cứ như một cây bàn chải đầy lông vậy, sau đó lại vô cùng tùy ý mà phồng lên, cuốn lại thành một vòng tròn rồi đan xen vào nhau, giống như trên đầu có một cái bánh nhỏ vậy.
Bỏ đi, cô ta cần gì phải quan tâm nhiều như vậy chứ, cô ta đến đây chỉ là để ăn theo thôi, có những người có kinh nghiệm như người của Chiến Minh ở một bên, có lẽ chuyện chiến đấu này chẳng liên quan gì đến cô ta cả.
Thế là Tiểu Miêu cũng không để tâm đến điều mà mình lo lắng nữa, cô ta tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, dù sao từ đầu đến giờ vẫn luôn chạy suốt, cho dù là ở trong trò chơi thì cũng rất mệt đó.
Đi thăm dò kẻ địch? Bây giờ Hào Đại Bàn hoàn toàn không có tâm tình để làm việc này.
Đối với Hào Đại Bàn mà nói, bây giờ nhìn người đẹp mới là chuyện quan trọng, dù sao thì có mấy chú đáng tin như Reginald, bản thân cậu cũng không cần phải lo lắng đến nhiệm vụ lần này.
Vì vậy so với Tiểu Miêu muốn ăn theo thì Hào Đại Bàn còn vô trách nhiệm hơn, cậu không thèm liếc mắt nhìn đến chỗ của kẻ địch dù chỉ là một chút, mà lại quay xung quanh người Tiểu Miêu, ý đồ tìm một cơ hội để làm quen.
Nếu Hào Đại Bàn chịu nhìn về phía xa một chút, có lẽ cậu đã có thể nhận ra được bóng người quen thuộc kia rồi.
…
Aina không để ý đến mình, con mèo Irina kia lại làm cho người ta có cảm giác nó đang trong thời gian mãn kinh, không thể nói chuyện một cách tốt đẹp được, Tiêu Phàm không biết chi tiết về nhiệm vụ của mình, vẫn luôn đi theo Irina, trong lòng hắn dần dần trở nên bất an đối với việc không biết này.
Vì vậy Tiêu Phàm vô cùng không tình nguyện mà đi tìm một người mà mình không muốn tiếp xúc ở trong đội ngũ để nói chuyện: “Quân Sư Xấu Bụng, dù sao thì nhiệm vụ này cũng là do mấy anh nhận, anh biết tin tức gì liên quan đến nhiệm vụ lần này thì nói cho thành viên mới trong đội ngũ là tôi biết đi?”
Vì lấy được tin tức, mục tiêu mà Tiêu Phàm lựa chọn thật ra không hề có kỹ xảo gì đáng để nói cả, bởi vì ngoại trừ Quân Sư Xấu Bụng thì hắn không còn sự lựa chọn nào khác cả.
Bây giờ Thái Thập Tam cũng trúng độc y như A Hoa Tỷ vậy, tư duy đã bắt đầu có vấn đề; hình như Đại Ca Cầm Đầu là người câm, dù sao thì Tiêu Phàm chưa từng thấy anh nói gì cả; còn Bạch Diện Thư Sinh, Tiêu Phàm hoàn toàn không có ý định tán gẫu về chuyện liên quan đến sinh vật biển.
Vì vậy Tiêu Phàm chỉ có thể chọn một người đồng đội tương đối bình thường là Quân Sư Xấu Bụng để nói chuyện mà thôi.
“Tin tức mà tôi biết cũng không khác gì cậu cả, những chuyện khác tôi cũng không biết.” Giọng điệu của Quân Sư Xấu Bụng có vẻ cay đắng, gã cũng cảm thấy mình không rõ đầu đuôi lại đi theo một con mèo trắng quả thực là một chuyện không ổn chút nào.
Tiêu Phàm nhìn ra được là Quân Sư Xấu Bụng không hề nói dối: “Ít nhất thì anh cũng phải nói cho tôi biết, lúc đầu sao các anh có thể nhận được nhiệm vụ này chứ.”
“Vào lúc bắt đầu, chúng tôi…”
Quân Sư Xấu Bụng bỗng nhiên dừng lại lời mà mình đang định nói ra khỏi miệng, con mắt của gã lại híp thành một đường, giống như một con cáo già đang nhìn chăm chú về phía trước.
Tiêu Phàm nhận ra sự khác thường của Quân Sư Xấu Bụng, hắn xoay người, phát hiện ra có bóng dáng của một đội người ở đằng xa…
"Mẹ kiếp!"
Tiểu Miêu vẫn luôn duy trì hình tượng thục nữ của mình, vẫn không nhịn được mà chửi tục một tiếng, bởi vì cô ta rốt cục thấy rõ đoàn người đang tiến tới chỗ mình.
Lúc trước cô ta vẫn thắc mắc rằng nhiệm vụ sử thi lần này có phải là quá đơn giản rồi hay không nhưng có hội trưởng Reginald của công hội Chiến Minh dẫn đội, hoàn thành nhiệm vụ sử thi là điều không còn nghi ngờ gì nữa, phần thưởng của nhiệm vụ chắc chắn sẽ trong tay cô ta rồi, bây giờ xem ra bản thân cô vẫn quá hồn nhiên rồi...
Đây đâu phải là độ khó của nhiệm vụ sử thi chứ!
Quả là nhiệm vụ cấp bậc truyền thuyết, lại khiến cô ta phải giết chết "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm danh tiếng lẫy lừng, nếu như cô ta có khả năng đó thì cần gì phải dùng trăm phương nghìn kế để cùng Chiến Minh đến nơi này thu thập kinh nghiệm sao.
Để cô ta đi giết chết "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm thì còn không bằng bảo cô ggi giết rồng đi, dù sao thì độ khó cũng giống nhau nhưng ít nhất rồng còn không đáng sợ như "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm.
"Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm chính là người đánh bại thần tượng của mình trên sân thi đấu, hơn nữa lại còn giết cả hai nam, nữ thần tượng, vô cùng biến thái.
Nhìn lại người bên cạnh Mệnh Phàm, người kia là đại tiểu thư Thái Thập Tam của tổ chức mafia mà cô ta rất ghét, tại sao những người mà cô ta ghét đều tụ lại với nhau như vậy chứ, hôm nay thật sự không may chút nào, chẳng lẽ cô ta muốn bơi thôi mà cũng là có tội sao.
Vốn cho rằng bản thân cô ta đã ôm được đùi của Chiến Minh, nhiệm vụ đã chắc chắn thành công, ai ngờ số mệnh là như vậy chứ.
Nghĩ tới bây giờ cô ta phải chống lại đội nhân mã của Mệnh Phàm, trong lòng Tiểu Miêu cũng có chút không yên.
...
Bên kia, Hào Đại Bàn cũng chửi tục một câu: "Mẹ kiếp! Anh Phàm! Sao anh lại ở đây?!"
Sau đó phấn chấn đi tới ôm Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cũng nhiệt tình đáp lại, trong khoảnh khắc đó tình cảm tràn đầy.
"Khụ khụ, tôi có thể nói với hai người này, có thể nhìn tình huống trước mắt được không." Quân Sư Phúc Hắc nhịn không nổi mà phải xen miệng nhắc nhở.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo