Tiêu Phàm nhìn bộ dụng cụ màu bạc trên tay, mặt biến thành màu đen, hắn bắt đầu hoài nghi màu da trong trò chơi của hắn.

Nếu như trong game mình thực sự không phải người châu Phi, vì sao lại đen mặt đến mức này. Nhìn Tuyết Dạ sát vách vô cùng may mắn mở được một quyển sách kỹ năng, vì sao mình lại mở được cái đồ chơi này?

Một cái khay tròn còn thêm một cái lồng bàn tròn, đây là muốn hắn đi phục vụ nhà hàng à? Vì sao hắn luôn có thể mở ra được những đồ vật kỳ dị thế? Trước kia mở được một cái kẹp gắp than tổ ong, hiện giờ lại mở được cái gì bộ đồ trên bữa ăn, hệ thống đnag chơi ông phải không?

Được rồi, mình không cần chắp nhặt với một cái khay và một cái lồng.

Tiêu Phàm đi tới trước mặt Tuyết Dạ, lấy [Tinh Quang Lấp Lánh ra]

Tiêu Phàm cũng không quên mình đã hứa hẹn với người ta cái gì, phó bản đã kết thúc, vậy không ai nợ ai, đưa cho Tuyết Dạ đồ vật mà mình đã hứa là sẽ đưua cho cô. Dù sao Tiêu Phàm cũng không thiếu cái đồ vật thời trang này, sau khi cho cô vật phẩm thời trang này, sẽ nghĩ biện pháp kéo cô vào cái “vực sâu” Vũ Hội Ác Ma.

“Cái này...cái này...đây là...” Tuyết Dạ nhìn [Tinh Quang Lấp Lánh] mà Tiêu Phàm đưa cho mình, kích động đến nỗi không nói ra lời. Cậu vốn dĩ cho rằng thứ này không có duyên với mình, không nghĩ tới...

Tiêu Phàm nhìn thấy vẻ mặt của Tuyết Dạ biến đổi, thở dài trong lòng, con gái chính là như vậy. Vừa rồi sắc mặt còn tắng bệch, vừa thấy được đồ vật xinh đẹp liền hồi phục ngay lập tức. Hiện giờ khí sắc vô cùng hồng nhuận, thật sự còn nhanh hơn so với lật sách.

Tiêu Phàm nào có biết, vì để đạt được [Tinh Quang Lấp Lánh] mà cậu đã trăm phương nghìn kế lăn lộn trong phó bản không biết bao lâu. Bình thường, những vật phẩm thời trang hoặc trang bị mà Tuyết Dạ coi trọng, Tuyết Dạ đều trực tiếp dùng tiền để mua, thích cái gì mua cái đó, thực sựu vô cùng dễ dàng.

Mà [Tinh Quang Lấp Lánh] là món thời trang đầu tiên mà Tuyết Dạ cố gắng đạt được trong game, [Tinh Quang Lấp Lánh] là thời trang kỷ niệm, lúc này đối với Tuyết Dạ mà nói, nó thực sự có ý nghĩa kỷ niệm không tệ.

Cảm giác sau khi bỏ ra rất nhiều cố gắng để đạt được món thời trang so với cảm giác trực tiếp dùng tiền mua hoàn toàn khác, vì thế Tuyết Dạ vô cùng cao hứng. Trong phó bản, đã không biết bao nhiêu lần cậu cho rằng mình không thông qua khảo hạch, cậu và [Tinh Quang Lấp Lánh] vô duyên, nhưng cuối cùng đội trưởng lại cho cậu một kinh hỉ.

Hơn nữa, cậu cho rằng đội trưởng Tiêu Phàm là một người vô cùng lạnh lùng khó làm quen, không nghĩ tới bây giờ lại thân thiện như vậy, sơ với những người tính tình cổ quái ở công hội mà trước kia cậu ở cùng thì tốt hơn nhiều.

Trời ạ, vị đội trưởng này thực sự là người tốt. Bên trong phó bản, mình biểu hiện kém cỏi như vậy, taofn bộ quá trình đều do đội trưởng gánh vác, không nghĩ tới đội trưởng lại khoan dung độ lượng như vậy, giúp người kém cỏi như mình thông qua khảo hạch, còn tặng mình thời trang xinh đẹp như vậy, thực sự vô cùng cảm động.

Sau khi có được thời trang mà mình mong muốn, Tuyết Dạ có vẻ hơi mất khống chế, vậy mà lại tặng cho vị đội trưởng “thân thiện đến cực điểm” này một cái ôm nóng bỏng.

Tiêu Phàm cảm thấy mái tóc dài màu vàng của Tuyết Dạ phất qua mặt mình có chút ngứa, hai gò má cũng theo đó mà nóng hơn, hai tay có chút cứng ngắc, không biết để chỗ nào cho tốt, cử chỉ vô cùng xấu hổ.

Tiêu Phàm nghĩ thầm, có hiểu được tại sao những người giàu lại có thể cua được mỹ nữ dễ dàng như vậy. Sức chống cự của con gái đối với những đồ vật xinh đẹp thực vô cùng thấp, chỉ là cho cô một bộ thời trang thôi mà cô đã kích động như vậy rồi.

Tuy nhiên Tuyết Dạ, thân là nữ nên thận trọng một chút, nam nữ thụ thụ bất thân có biết không?

Mặc dù Tiêu Phàm già mồm nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn không nói lời nào, tựa như vô cùng hưởng thụ loại “diễm ngộ” này.

Tuy nhiên lúc Tiêu Phàm cảm nhận [Giáp Bạc Vinh Diệu của Thánh Đường] đè vào trước ngực khi Tuyết Dạ ôm mình, cảm giác có chút quái dị, trang bị [Giáp Bạc Vinh Diệu của Thánh Đường] của Tuyết Dạ là thời tảng cho nữ, cho nên trước ngực của áo giáp cũng được thiết kế thành phù hợp với đường cong cơ thể đặc thù cảu con gái. Sau khi Tuyết Dạ ôm mình, Tiêu Phàm cảm thấy hình như nới đó trống rỗng, chẳng lẽ thật ra ngực của Tuyết Dạ chưa phát triển? Vẫn là coi như đây chỉ là ảo giác của hắn...

"Tuyết Dạ, cậu bĩnh tĩnh lại đi, buông tôi ra trước đã."

Tiêu Phàm không hiểu tại sao Tuyết Dạ lại thích bộ trang phục kỷ niệm đó như vậy, vừa có được nó thì lập tức vui vẻ ôm hắn một lúc lâu, không chịu buông ra.

Nhưng mà cô nàng này cũng thật khỏe, cái ôm này khiến xương sườn của hắn suýt chút nữa gãy đôi.

"Khụ, xin lỗi, xin lỗi đội trưởng, cũng tại tôi vui quá."

Lúc này, Tuyết Dạ cũng nhận ra mình đã thất lễ, hơi ngại ngùng nói với Tiêu Phàm.

"Bây giờ cũng đã lấy được bộ trang phục kỷ niệm đó rồi, vậy cậu đồng ý gia nhập đội của tôi chứ?"

Thấy tâm trạng Tuyết Dạ đang tốt, Tiêu Phàm vội hỏi ngay chuyện này, định nhân lúc cậu đang vui vẻ lừa cậu vào trong lễ hội Ác Ma này. Hắn thật sự sợ Tuyết Dạ có được trang phục kỷ niệm rồi thì đổi ý.

"Đương nhiên rồi!" Tuyết Dạ trả lời rất dứt khoát, trong đầu thầm nghĩ người đội trưởng Mệnh Phàm này tốt với cậu như vậy, đương nhiên cậu muốn gia nhập đội của hắn rồi. Nếu cậu lấy được [Tinh Quang Thiểm Diệu] rồi lại đổi ý, thế chẳng phải cậu là một kẻ nói không giữ lời sao?

"Đội trưởng đã tặng tôi lễ vật đáng quý như vậy, tôi cũng không thể không trả lễ gì cho đội trưởng được. Đây là một vật phẩm mà tôi vừa được thưởng từ phó bản gần đây, đội trưởng hãy xem như là lễ ra mắt vậy."

Vừa nói, Tuyết Dạ cầm quyển sách kỹ năng trên tay đưa cho Tiêu Phàm.

"Chuyện này... Cậu quá khách khí rồi, ha ha..."

"Đội trưởng mới là người quá khách khí, ha ha..."

Tiêu Phàm và Tuyết Dạ nhìn nhau cười vui vẻ, trong lòng cũng thầm cười vui vẻ, thế này xem ra mình cũng thiệt gì.

...

Trái ngược với không khí vui vẻ ở phó bản Trấn Bàn Thạch, bầu không khí trước cửa phó bản lại căng thẳng hơn nhiều, vì đứng trước cửa vào là một người đàn ông đẹp trai cơ bắp lực lưỡng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khu vực kế cận trấn Bàn Thạch. Cảnh tượng này khiến những người chơi đang định tiến vào phó bản phải dừng bước, lo lắng nhìn vị tôn thần đứng chấn trụ trước lối vào phó bản này.

Bọn họ biết vị đại tôn thần này tên là Vasili, là nhân vật mới nổi lên gần đây của công hội Tinh Thần. Nhưng bây giờ nhìn thấy người thật ở khoảng cách gần như vậy, bọn họ càng muốn đặt cho Vasili này một cái biệt danh là "Vượn của công hội Tinh Thần", vì cơ thể của người này quả thật quá lực lưỡng. Vừa nhìn cơ thể của gã lại nhìn đôi tai nhọn vô cùng đặc biệt kia, mọi người lập tức cảm thấy tên này chẳng khác gì yêu quái bước từ trong Tây Du Ký ra.

Vasili cảm nhận được ánh mắt kính sợ của người chơi đứng xung quanh thì tâm trạng gã càng vui vẻ. Mặc dù trong thời gian gần đây, trong "Tân Sinh", danh tiếng của gã bị nhân vật mới nổi "Lick King" che mất, nhưng giờ cảm nhận những ánh mắt đang nhìn về phía mình, gã cảm thấy mình vẫn có chỗ đứng nhất định trong trò chơi, số lượng người vây quanh nhìn gã ngày càng nhiều chính là bằng chứng tốt nhất.

Vasili không biết là những người chơi đứng ở đây cũng không phải vì muốn ngắm nhìn gã. Bọn họ cứ liên tục vây quanh gã chỉ vì nơi giã đứng là trước cửa phó bản, mà nhìn dáng vẻ vô cùng hung ác đó của gã, đương nhiên không người nào dám tiến lên, chỉ có thể run rẩy đứng nhìn. Bọn họ không hiểu gã muốn làm gì ở đây, chỉ thấy gã chăm chú nhìn cửa ra vào phó bản trấn Bàn Thạch, nên những người chơi xung quanh cũng chẳng dám có hành động thiếu suy nghĩ nào. Dù sao muốn hạ phó bản thì lúc nào cũng được, nhưng chuyện nguy hiểm như chọc vào Vasili thì chẳng ai muốn làm. Chỉ cần nhìn vào bắp thịt rắn chắc to khỏe kia của Vasili, thì ai cũng cảm thấy rợn tóc gáy.

Vì vậy, nếu nói những người chơi tụ lại trước cửa trấn Bàn Thạch ngày càng nhiều thì chẳng bằng nói bọn họ bị Vasili "cản" trước cửa phó bản. Tất cả bọn họ đều đang chờ gã rời khỏi nơi này, như vậy thì bọn họ có thể vào trong, không ngờ chuyện này lại thành một cảnh tượng người tới vây xem gã trong mắt Vasili.

2.17675 sec| 2426.164 kb