Lúc này đạn Áo Thuật sắp bị Tuyết Dạ ngăn cản lại. Nhưng ngay sau đó, Tuyết Dạ ngây ngẩn cả người, bởi vì đạn Áo Thuật vốn đang phóng nhanh về phía hắn ta lại không đập vào người hắn ta…
Hương tiêu ngươi cái ba lạp đích! Quả cầu năng lương này thế mà lại là một quả cầu chuối tiêu! Phù thủy tà ác hắn ta là Beckham sao?
Tuyệt Dạ thấy đạn Áo Thuật của kỹ năng [Ngày yên nghỉ] đổi hướng rẽ ra phía sau ngay trước mặt mình.
Lúc này Tuyết Dạ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Tuyết Dạ vốn có dự tính thể hiện năng lực phòng ngự yểm hộ xuất sắc của chính mình thông qua việc ngăn đạn Áo thuật lại. Bên cạnh đó còn để tung một ít nhân tình cho vị đội trưởng “lãnh khốc” này bằng việc xả thân yểm hộ hắn, để đội trưởng hào phóng cho hắn ta thông qua thử thách này. Cuối cũng sẽ có được thứ mà hắn ta muốn có, ai ngờ ở thời điểm mấu chốt viên đạn Áo Thuật này lại không nghe theo kịch bản của mình!
Quả cầu này lại vòng ra sau. Nếu nó vòng ra sau thì bản thân tiêu thật rồi…
Sau khi quả cầu năng lương này lách qua mình tất nhiên sẽ đạp vào người đội trưởng của mình rồi.
Tuyết Dạ nghĩ như vậy là bởi vì ngay trước lúc hắn ta chạy đến chắn trước người Tiêu Phàm, hắn ta nhìn thấy vị đội trưởng luôn luôn khôn khéo này lại ngồi xuống đấy chứ không phải là chạy đi tránh quả cầu. Hơn nữa, quả cầu này lại chuyển hướng vòng ra sau, nghĩa là nó nhất định có khả năng truy lùng. Tuyết Dạ cảm thấy lần này Tiêu Phàm không tránh được rồi.
Nếu đội trưởng bị đập trúng thì có nghĩa là năng lực yểm hộ của mình không có tác dụng. Nếu đã vô dụng thì sẽ không vượt qua được bài kiểm tra này, hơn nữa đội trưởng bảo mình đứng cạnh xem cuộc chiến, thế mà mình lại tự tiện hành động để thể hiện năng lực. Như vậy ấn tượng của mình trong mắt đội trưởng sẽ càng ngày càng xấu. Xong rồi, xong rồi… Mình không có duyên với trang phục lần này rồi…
Sắc mặt Tuyết Dạ lập tức trở nên trắng bệch, đứng yên tại chỗ, hắn ta cũng không chú ý tới lượng HP của Tiêu Phàm trên bảng đội không giảm đi chút nào...
Lúc này Tiêu Phàm đang đứng ở phần đất trống cách một đoạn so với vị trí gốc. Ngay một giây trước khi đạn Áo Thuật của kỹ năng [Ngày yên nghỉ] lao tới phía mình, Tiêu Phàm có hơi ngạc nhiên. Hắn không ngạc nhiên vì kỹ năng cuối cũng này của phù thủy tà ác, mà là bởi bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Tiêu Phàm cảm động tước hành động chạy ra chắn trước mặt mình để chịu sát thương của Tuyết Dạ, nhưng trong lòng lại già mồm mắng thầm: tại sao mấy tên Tiểu Bạch trong trò chơi lại thích hành động lỗ mãng như thế này. Bởi vì cảnh tượng này khiến Tiêu Phàm nhớ đến vô số lần Xà Cơ đứng chắn trước mặt mình yểm hộ như thế này.
Tiêu Phàm thật sự rất sợ Tuyết Dạ ở trước mặt mình bị kỹ năng [Ngày yên nghỉ] của phù thủy tà ác gây thương tích. Cũng may là kỹ năng [Ngày yên nghỉ] này có khả năng truy tìm tự động, người tác chiến với phù thủy tà ác khi hắn ta còn sống chính là Tiêu Phàm nên toàn bộ sự thù hận đều được tính lên người Tiêu Phàm. Cho nên đạn Áo Thuật mới vòng ra đằng sau, tiệp tục xông về phía Tiêu Phàm.
Ngay trước khi đạn Áo Thuật đập vào người Tiêu Phàm, hắn ta bắt đầu khởi động kỹ năng [Kim tàm thoát xác] giấu trong lòng bàn tay!
[Tên kỹ năng: Kim tàm thoát xác]
[Loại hình kỹ năng: Chủ động]
[Hiệu quả: tạo ra một ảo ảnh sống động giống y hệt để thay thế người thật, có thể di chuyển đến gần ảo ảnh trong nháy mắt. Thời gian hồi chiêu: 10 phút.]
[Kỹ năng tiêu hao: 100 điểm chân khí]
[Chú ý: Đây không phải sợ mà đấy là chiến lược di chuyển.]
Lúc ảo ảnh thế thân bị khối cầu khí dày đặc màu tím đen kia nuốt chửng gần như toàn bộ, bỗng nhiên xuất hiện hình dáng thật của Tiêu Phàm ở gần ảo ảnh thế thân, quanh hắn sáng lên ánh sáng thăng cấp. Xuất hiện bảng tổng kết kinh nghiệm phó bản, điều này có nghĩa là phó bản Bản Thạch trấn đã sắp kết thúc rồi…
Sau khi sử dụng xong kỹ năng [Kim Thiền thoát xác], Tiêu Phàm cảm thấy thân thể của mình có chút không thực, không biết có phải là do Kim Thiền Thoát Xác trong nháy mắt đã tiêu hao hết sạch 100 điểm chân khí không nữa.
Trong hiện thực Tiêu Phàm không thể sử dụng tuyệt kĩ Thục Sơn Kim Thiền Thoát Xác, nhưng trong trò chơi lại hoàn toàn có thể thể nghiệm tuyệt kỹ Kim Thiền Thoát Xác này.
Đây là cảm giác khi linh hồn đực phóng xuất ra, chỉ lưu lại thể xác, rồi lại nhanh chóng nhập lại, phần kinh nghiệm này trong game có lẽ sẽ giúp Tiêu Phàm sớm ngày luyện thành Kim Thiền Thoát Xác trong cuộc sống thực tế.
Bây giờ đã đánh xong phó bản, hệp phó bản ban thưởng tương ứng cũng xuất hiện trong tay Tiêu Phàm.
Mặc dù lúc này trong tay Tiêu Phàm đã có một thanh thần khí Frostmourne, nhưng nói thế thế nào đi chăng nữa. chỉ cần là người chơi trong trò chơi đều sẽ tràn ngập kỳ vọng đối với đồ vật trong hộp ban thưởng.
Tuy nhiên trước đó, Tiêu Phàm còn phải đi hỏi thăm cái người vẫn đang đứng sững sờ đằng kia, người mới vẫn còn đang duy trì tư thế cầm khiên phòng ngự.
Tiêu Phàm vượt qua người đi đến trước mặt Tuyết Dạ , nhìn thấy vẻ mặt của Tuyết Dạ lúc này, kém chút nữa bị giật mình.
Mặt của Tuyết Dạ lúc này trắng bềnh bệch không chút huyết sắc, ánh mắt có vẻ hơi ngốc trệ, biểu tình sống mà không thể yêu.
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, người mới đúng là người mới, một kỹ năng của Boss thôi mà cũng bị dọa thành cái dạng này, tố chất tâm lý thật yếu.
Tiêu Phàm thử tổ chức lại ngôn ngữ để an ủi cô một chút, nhưng thấy Tuyết Dạ yếu ớt bị một cái kỹ năng của Boss dọa thành như vậy lại không biết nói cái gì cho tốt, trong lúc nhất thời có chút buồn rầu.
Tiêu Phàm thấy hộp ban thưởng xuất hiện trong tay Tuyết Dạ, nhanh trí nói: “Tuyết Dạ, đừng lo lắng, chúng ta đã đánh xong phó bản, hộp ban thưởng của phó bản cũng đã tới tay rồi, mở ra nhìn xem, có lẽ bên trong sẽ xuất hiện thứ em muốn đấy.”
Tuyết Dạ đang đau đớn trong lòng vì cho rằng [Tinh Quang Lấp Lánh] đã mất, lúc này nghe thấy bên tai mình có tiếng nói thì cứng đờ quay mặt lại.
Tiêu Phàm nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta, thầm nhủ trong lòng, xem ra Tuyết Dạ này còn kém hơn cả Xà Cơ. Trong game, chí ít Xà Cơ cũng không sợ hãi. Còn Tuyết Dạ, kỹ năng cũng chưa đánh vào cô mà cô đã biến thành dáng vẻ thế này rồi.
- Đội trưởng, anh còn sống à?
Tuyết Dạ nản lòng thoái chí, đội trưởng còn sống thì sao, dù sao thì thời trang cũng không có duyên với mình.
Nghe thấy câu nói ngây thơ của Tuyết Dạ, vẻ mặt Tiêu Phàm cứng đờ. Sao lại có cảm giác Tuyết Dạ đnag trù ẻo mình chết thế nhỉ. Nhưng Tiêu Phàm thấy dáng vẻ bây giở của Tuyết Dạ cũng không tiện chỉ trích cái gì, ngược lại còn cười làm lành: “Anh không sao, em mở hộp ban thưởng ra xem, có lẽ thứ em muốn sẽ xuất hiện đấy.”
- Đồ vật em muốn...
Tuyết Dạ yên lặng lẩm nhẩm mấy chữ này, trong mắt dường như khôi phục chút thần thái,chậm rãi mở hộp ban thưởng tựa như đây là tia hy vọng cuối cùng.
[Tên: Sách Kỹ Năng Trận]
[Loại hình: vật làm tiêu hao 1/1]
[Phẩm chất: hi hữu]
[Công dụng: Sau khi sử dụng có thể nắm giữ trận]
[Điều kiện sử dụng: không có]
[Ghi chú: một trong những kỹ năng chiêu bài của Boss phó bản tà ác Vu Sư tại trấn Bàn Thạch]
Sách kỹ năng! Là sách kỹ năng của boss phó bản! Xem ra hệ thống rất chiếu cố những người chơi mới. Trong game, vận khí của Xà Cơ cũng không tệ, không nghĩ tới Tuyết Dạ cũng vậy. Tiêu Phàm trông thấy sách lỹ năng trong tay Tuyết Dạ mà đỏ cả mắt.
Tuyết Dạ thấy vật phẩm trong tay mình thì thở dài, quả nhiên đạt được món thời trang kia không hề dễ dàng.
Tiêu Phàm nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của Tuyết Dạ, đột nhiên cảm thấy để Tuyết Dạ có được sách kỹ năng thật phung phí của trời. Người chơi mới như nàng vốn dĩ không biết được giá trị của vật phẩm này.
Nhìn thấy Tuyết Dạ mở được một vật phẩm tốt như thế, lòng Tiêu Phàm ngứa ngáy đứng ngồi không yên. Thừa dịp Tuyết Dạ mở được vật phẩm không tệ, Tiêu Phàm quyết định muốn lây chút may mắn của cô, cũng mở được đồ tốt. Cõi lòng Tiêu Phàm đầy mong đợi nhìn hộp ban thưởng phó bản của mình. Vật phẩm mà phó bản ban thưởng của Tiêu Phàm dần xuất hiện trong ánh sáng...
[Tên: Bộ đồ trên bữa ăn]
[Loại hình: công cụ]
[Phẩm chất: Phổ thông]
[Độ bền: 100%]
[Lực công kích: Yếu]
[Thuộc tính: không]
[Hiệu quả đặc biệt: Không]
[Điều kiện trang bị: Không]
[Ghi chú: Bộ đồ có thể tăng thêm sự hoàn mỹ trên bàn ăn]
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo