Mặc dù Tiêu Phàm trăm cay nghìn đắng mới tới gần được Tịch Dương, lúc này lại bị Tịch Dương kéo dãn khoảng cách lần nữa, có một loại phí công tốn sức nhẹ nhưng Tiêu Phàm cho rằng tình hình hiện tại không giống trước, hắn hiện tại chiếm được một chút lợi thế hơn so với vừa nãy, lợi thế này thể hiện tại vị trí đứng của hai người trên sàn đấu.
Sàn đấu của cuộc tranh tài lần này là một sàn hình chữ nhật rất bình thường, mà chỗ đứng của Tịch Dương vừa mới bị Tiêu Phàm liên tục ép sát, bị ép sắp lui đến một góc của hình chữ nhật rồi.
Kiểu đứng trong góc nhỏ như vậy sẽ khiến không gian hoạt động của Tịch Dương bị thu hẹp và tính linh hoạt để né tránh Tiêu Phàm tấn công cũng bị giảm đi nhiều, chỉ cần Tiêu Phàm lợi dụng tốt điểm này, hắn liền có thể chặn Tịch Dương trong cái góc này mà mạnh mẽ dần cho một trận tơi bời, thế là cuồng phong lại vờn quanh hai chân Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cầm song kiếm trên tay lần nữa xông tới chỗ Tịch Dương.
Tịch Dương vẫn trước sau như một cẩn thận tấn công Tiêu Phàm nhưng mà lông mày nhíu lại, cậu dường như cũng phát hiện tình cảnh hiện tại của cậu không ổn, chuyển động công kích của Tịch Dương trở nên hơi bị bó buộc.
Tịch Dương thử từ từ chạy ra một bên sàn đấu nhưng Tiêu Phàm đã sớm phát hiện chủ ý đó nên chặn đứng đường lui, sao có thể để cậu ta toại nguyện được.
Tịch Dương chạy về hướng nào, Tiêu Phàm cũng tiến gần về hướng ấy, nếu như Tịch Dương vẫn tiếp tục đi tới không quay lại sẽ chỉ khiến tốc độ Tiêu Phàm và Tịch Dương đụng độ tăng lên mà thôi, hai người sớm muộn cũng sẽ đụng vào nhau.
Cứ vậy theo thời gian trôi, Tịch Dương đánh đánh một hồi cuối cùng lại bị Tiêu Phàm dồn đến một nơi hẻo lánh, Tiêu Phàm nhìn Tịch Dương bị hắn dồn ép, trên mặt lộ vẻ đắc ý, thầm nghĩ, xem lần này cậu chạy như thế nào!
Tiêu Phàm không do dự chút nào quơ trường kiếm chém Tịch Dương đang đứng sát bên, hắn cũng không hy vọng kiếm này có thể chém trúng, bởi vì Tiêu Phàm biết Tịch Dương còn chưa bị hắn ép sử dụng chiêu [Lay Động Hình Z], đối mặt với một kiếm này của hắn, đoán chừng Tịch Dương sẽ sử dụng kỹ năng này để cấp tốc chuồn đi.
Chẳng qua không ngờ Tiêu Phàm lại đoán sai, Tịch Dương trực tiếp giơ lên trường cung của cậu đỡ một kiếm này của Tiêu Phàm, trên mặt lộ ra nụ cười thực hiện được gian kế.
“Anh Phàm, anh quên rồi sao, lúc đại học em đánh nhau lợi hại hơn anh nhiều lắm! Mặc dù là trò chơi nhưng đây là một trò chơi 3D, cách thức tấn công từng nghề cũng không phân chia rõ ràng lắm, huống chi nhân vật tộc Ác ma chúng ta cơ bản cũng không nhất thiết có nghề nghiệp, áp đặt những ấn tượng cũ về cung thủ ở trên người em bây giờ không thích hợp lắm đâu!”
Tiêu Phàm không ngờ Tịch Dương không trốn, lựa chọn trực tiếp đỡ đòn, trong lúc nhất thời bị biến cố đột ngột phát sinh làm cho chân tay rối loạn, chỉ nghe một tiếng chim hót, kỹ năng thiên phú [Đối Tác Động Vật] mà Tịch Dương từ khi tham gia giải đấu PK biểu diễn “Tân Sinh” vẫn một mực không sử dụng rốt cục đã xuất hiện!
Liệp Ưng được triệu hồi sau lưng Tịch Dương, Tịch Dương dùng thân hình làm lá chắn, che tầm mắt của Tiêu Phàm, trong giây phút Liệp Ưng tăng tốc phóng tới sau lưng Tịch Dương, Tịch Dương chợt lóe lên, nhanh chóng lùi lại, Liệp Ưng liền xông ra từ vị trí cũ của Tịch Dương, bất ngờ đánh úp vào phần bụng của Tiêu Phàm.
Tịch Dương thực hiện một chuỗi công kích quá nhanh, Tiêu Phàm cơ bản không kịp phản ứng, mạnh mẽ cắn răng ăn một kích lao xuống này của Liệp Ưng.
Sauk hi Liệp Ưng lao xuống thành công, cấp tốc rời khỏi cơ thể Tiêu Phàm, Tịch Dương lần nữa lấn người lên, đá một đá về phía Tiêu Phàm, dường như quyết tâm muốn chơi đùa cận chiến với Tiêu Phàm.
Sau khi Tiêu Phàm ăn một kích của Liệp Ưng, nhìn thấy Tịch Dương lại đánh tới, tốc độ di chuyển nhanh chóng lóe lên, trường kiếm trên tay phải biến mất thay vào đó là một bầu rượu, Tiêu Phàm định ngậm trong miệng một ngụm [Rượu Mật Rắn], đợi Tịch Dương lại gần, ra chiêu [Tửu Tinh Thổ Tức] với cậu ta.
Trong lòng Tiêu Phàm thầm nghĩ, cho dù cậu có thể đỡ đòn chém của tôi nhưng cậu làm thế nào có thể ngăn cản tôi phun nước bọt ra được chứ, cậu muốn cùng tôi chơi trò cận chiến, có gan cậu liền đến đây nè!
Tịch Dương nhìn thấy hành vi lúc này của Tiêu Phàm, nhớ đến điều gì, cách thức tác chiến này của Tiêu Phàm, Tịch Dương đã nhìn thấy lúc anh ta chiến đấu với chó địa ngục ba đầu và Ngọc Sinh Yên rồi, dĩ nhiên biết được chất lỏng Tiêu Phàm phun ra sẽ khiến kẻ địch bị choáng, thế là Tịch Dương nhìn thấy Tiêu Phàm ngậm một ngụm rượu, lập tức bay nhanh rời xa Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm thấy ý nghĩ của mình bị Tịch Dương đoán được,
ngụm [Rượu Mật Rắn] đang ngậm cũng không thể bỏ phí, thế là nuốt xuống, trên mặt theo đó mà dâng lên một mảnh đỏ ửng, [Men say: 85%]…
Tiêu Phàm cảm giác khuôn mặt hơi nóng, biết tửu lượng của mình vẫn kém như vậy, lập tức sử dụng [Phẩm Cách Thân Sĩ] bổ sung hiệu quả [Xà Diên] để làm giảm men say.
Tịch Dương nhìn trường kiếm chém tới mình bất ngờ vọt lên ngọn lửa lại đột nhiên dài ra sắc nhọn, kinh hoảng chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, chẳng qua Tịch Dương vẫn dựa vào năng lực phản ứng xuất sắc của mình để tránh khỏi công kích này của Tiêu Phàm, đồng thời chỉ huy Liệp Ưng lần nữa đánh lén Tiêu Phàm từ phía sau.
Tiêu Phàm phát hiện sau lưng vang lên tiến gió, biết tại đấu trường còn có một con chim đáng ghét đang từ trên cao nhìn chằm chằm mình, lập tức xoay người đón đánh Liệp Ưng do Tịch Dương triệu hồi.
Tiêu Phàm phải đối phó với Liệp Ưng nên Tịch Dương lúc này liền tự do, một mũi tên màu vàng kim nhạt lần nữa được đặt lên dây cung của Tịch Dương.
Tiêu Phàm phát hiện tình cảnh hiện tại của hắn rất không ổn, biết không thể chơi cứng với thế giáp công của Tịch Dương và Liệp Ưng được, chỉ có thể lựa chọn né tránh, cho nên nhanh chóng chạy sang bên cạnh một bước…
Kết quả một bước này khiến Tiêu Phàm bước vào Địa Ngục, một đám dây leo điên cuồng xuất hiện leo lên chân Tiêu Phàm, chặt chẽ cuốn lấy hắn.
Hiệu quả của chiêu này hơi giống với kỹ năng khống chê [Dây Độc Quấn Quanh] của Hổ Nữu, chẳng qua kỹ năng này của Tịch Dương có khả năng khống chế mạnh hơn một chút so với [Dây Độc Quấn Quanh] của Hổ Nữu, bởi vì [Dây Độc Quấn Quanh] của Hổ Nữu chỉ là phép thuật, sử dụng tương đối đơn giản, mà kỹ năng này của Tịch Dương thuộc về loại kỹ năng cạm bẫy, điều kiện sử dụng tương đối khó khăn cho nên hiệu quả lại càng mạnh mẽ.
[Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mệnh Phàm kích khởi Cạm Bẫy Dây Leo của người chơi Tịch Dương, sẽ bị trói buộc tại chỗ trong 3 giây.]
Đây là chuyện gì xảy ra!?
Tiêu Phàm nghe hệ thống nhắc nhở mà giật cả mình, hắn nhớ rõ lúc trước hắn dùng [Ác Ma Ngưng Thị] dò xét kỹ năng của Tịch Dương chưa từng thấy cái đồ chơi này mà!
Không sai, đây là kỹ năng mới của Tịch Dương, gọi là [Cạm Bẫy Dây Leo], là phần thưởng của hệ thống tặng cho Tịch Dương sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ mở ra khu vực liên thông.
Đó là lý do mà sau khi Tịch Dương đánh xong chó địa ngục ba đầu liền có nhiều thêm một kỹ năng, mà đây cũng là lần đầu tiên Tịch Dương sử dụng nó, nó là lễ vật mà Tịch Dương đặc biệt chuẩn bị cho Tiêu Phàm. Bởi vì Tịch Dương nhớ rõ lúc Tiêu Phàm đánh với chó địa ngục ba đầu, anh ta nói anh ta có thể dò xét thông tin của chó địa ngục ba đầu, cho nên Tịch Dương liền đem [Cạm Bẫy Dây Leo] làm vũ khí bí mật để đối phó Tiêu Phàm.
Mãi đến khoảnh khắc Tịch Dương định sử dụng kỹ năng này mới dùng sách kỹ năng [Cạm Bẫy Dây Leo] bắt đầu học, đề phòng Tiêu Phàm dò xét.
Tịch Dương giả vờ như bị Tiêu Phàm dồn vào góc chết, vừa trong lúc chiến đấu lơ đãng bố trí cái [Cạm Bẫy Dây Leo] ẩn hình tại một góc chết, sau đó sử dụng cận chiến để giằng co, lại dùng Liệp Ưng để giáp công, chính là để Tiêu Phàm đi vào cái không gian chật hẹp này, dễ dàng lọt vào cạm bẫy mà cậu đã bố trí tốt.
Lúc này Tiêu Phàm cũng đã phát hiện hóa ra không phải hắn bức Tịch Dương đến nơi hẻo lánh của đấu trường mà là hắn bị Tịch Dương dụ đến cái bẫy mà cậu ta đã chuẩn bị tốt từ trước, đáng tiếc đã quá trễ, kim quang lóa mắt mà Tiêu Phàm quen thuộc kia lần nữa phát sáng trong tay Tịch Dương.
Đối thủ hai trận trước của Tịch Dương đều đổ xuống dưới đạo kim quang này, mà lần này Tịch Dương cũng muốn dùng thủ đoạn giống hệt để kết thúc tính mạng của Tiêu Phàm.
Cạm Bẫy Dây Leo trói buộc 3 giây, Hoàng Kim Tiễn vừa tụ lực 2 giây Tịch Dương đã nới lỏng tay, bởi vì cậu cảm thấy sát thương của một mũi tên này đã đủ để hốt hàng lượng HP còn lại của Tiêu Phàm, dù sao Tiêu Phàm cũng không phải là một người chơi giáp sĩ.
Một đạo kim quang chói mắt nhanh chóng bay về phía Tiêu Phàm, Tịch Dương vẻ mặt không thay đổi nhìn Tiêu Phàm há miệng nói ra hai chữ: “Tạm —— biệt —— ”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo