Có lẽ một quyền này giống như một nghi lễ, một nghi lễ tuyên bố với đối phương rằng kế tiếp sẽ không thủ hạ lưu tình nữa.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, rất nhiều khán giả còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt Tiêu Phàm và Tịch Dương đều đã cho đối phương một quyền, khán giả liền đồng loạt hô lên...

Nhưng Tiêu Phàm lại chẳng hề thấy đột ngột, bởi vì đây là hắn mở màn, nói thật lòng hắn khá chán ghét không khí trận đấu lần này, cả ngày đều nghe tiếng gào “Ô Yêu Vương”, “Ô Yêu Vương”, khiến lòng hắn phiền chán. Hắn muốn sớm kết thúc trận đấu, rời khỏi nơi này.

Tịch Dương cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì cậu nhìn thấy Tiêu Phàm ra hiệu, cậu cũng cảm thấy đây là lúc thực hiện kế hoạch trong lòng mình, báo thù vì Tiểu Thúy của Thiên Quốc.

“Trận đấu chung kết có một không hai đã bắt đầu! Tuyển thủ Tịch Dương và tuyển thủ Tiêu Phàm bỗng nhiên cho đối phương một quyền, đúng vậy, bạn không nhìn nhầm đâu, đây là đòn đánh đầu tiên của bọn họ trong trận đấu này, rất ăn ý đều dùng nắm đấm của bản thân!” Tiếng giải thích của Tiểu Miêu trong trận đấu này cũng vang lên, nhưng đối với đoàn đòn đánh đầu tiên giữa Tiêu Phàm và Tịch Dương, rất nhiều người đều cảm thấy hoang mang, bởi vì ước định giữa hai người họ chỉ có bọn họ biết mà thôi.

Sau một quyền công kích lẫn nhau của Tiêu Phàm và Tịch Dương, hai người họ nhanh chóng tách ra, rút vũ khí của mình, tuyên bố với nhau rằng đại chiến chính thức bắt đầu.

Một bên là Tiêu Phàm thích dùng trường kiếm tấn công, một bên là Tịch Dương am hiểu chiến đấu bằng cung tiễn. Đòn đánh thứ nhất hai người lựa chọn dùng nắm đấm, tuy quả thực đánh trúng đối phương nhưng lại không thể tước đi bao nhiêu lượng HP, một chút sát thương này chỉ như mèo cào mà thôi.

Có điều sau một quyền này, Tiêu Phàm và Tịch Dương đều cảm thấy nhói đau, nhưng không phải chỗ bị đánh đau, mà là trong lòng nhói lên âm ỉ. Điều này khiến cả hai trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ hơn, sau cùng sự mạnh mẽ ấy biến thành ý chí chiến đấu đầy phẫn nộ cùng điên cuồng vô tận.

“Em đã khác xưa rồi, anh Phàm. Anh cũng nên cẩn thận đi, đừng có thua khó coi quá, hơn nữa cũng đừng trách em không nhắc nhở anh, Toàn Tức Võng Du là sân nhà của em, người già chỉ biết ôm chuột cào phím như anh cũng nên biết điều chút.”

“Ranh con cậu đừng đắc ý, tôi có thể dạy cậu một lần thì cũng có thể dạy cậu cả đời!”

Tịch Dương cũng không khách khí với Tiêu Phàm nữa, cậu nâng tay lên lắp tên bắn về phía Tiêu Phàm, mũi tên vàng nhạt tàn nhẫn hối hả bay về phía người bạn chí cốt ngày nào.

Bây giờ đã là trận chung kết PK biểu hiện “Tân Sinh”, Tiêu Phàm đã không cần che giấu thực lực làm gì, vậy nên hắn không tiết kiệm nữa, vừa xông đến đã dùng ngay [Nhã Sĩ] để tiêu hao giá trị thể lực của bản thân đổi lấy giá trị mị lực chống đỡ sự tiêu hao của [Điệu Waltz Phong Vũ].

Nếu đến cuối không còn giá trị thể lực để đổi lấy giá trị mị lực nữa, cùng lắm thì tự phát động hiệu quả biến dị của kỹ năng danh hiệu “Tự Mình Hại Mình” là được rồi.

Cuồng phong nổi lên, điệu nhảy tao nhã của Tiêu Phàm lại xuất hiện trên sàn đấu tiến về trước...

Tuy rằng khán giả có thành kiến rất lớn đối với Tiêu Phàm, nhưng với những kỹ năng Tiêu Phàm sử dụng vẫn hết lòng tán thưởng, dù sao thì [Điệu Waltz Phong Vũ] cũng được tính là một kỹ năng cực kì đáng xem.

Theo cảm quan của các khán giả tại hiện trường, vũ điệu của Tiêu Phàm đầy tao nhã nhẹ nhàng, còn trong mắt của Tịch Dương, những động tác lúc này của Tiêu Phàm chỉ để lại một chữ, chính là “Nhanh”!

Tịch Dương thông qua quan sát trận đấu giữa Tiêu Phàm và Ngọc Sinh Yên đã hiểu về phương thức tác chiến của Tiêu Phàm hiện tại, đa phần đều dựa vào di chuyển cực nhanh. Nhưng sau khi đích thân đến lĩnh hội, Tịch Dương mới phát hiện ra độ nhanh của Tiêu Phàm không phải là nhanh thông thường, mà là cực kì cực kì nhanh...

Tịch Dương nhìn thấy từng đường từng đường tàn ảnh trước mắt mình đang dần dần tiến gần đến bản thân liền kinh ngạc, đây là tốc độ di chuyển hiện tại người chơi có thể có sao?! Quả thực khoa trương quá rồi!

Tiêu Phàm cũng giật mình với đòn công kích của Tịch Dương, mũi tên của tên này vậy mà vẫn có thể theo kịp tốc độ sau khi thi triển [Điệu Waltz Phong Vũ],

Đây không phải chuyện người thường của thể làm được đâu nha!

Phải biết rằng hiện tại [Điệu Waltz Phong Vũ] đang ở trạng thái gia tốc toàn phần, đã không còn là điệu múa thiếu sót khua tay muốn chân cần uốn nắn chỉnh sửa ngày trước nữa rồi, giờ đã thành một bộ pháp chiến đấu rất tự nhiên trôi chảy, vậy nên thật sự rất nhanh, chỉ trong nháy mắt có thể di chuyển một đoạn khoảng cách rất dài. Nhưng mũi tên của Tịch Dương vẫn có thể dừng ở gần thân của Tiêu Phàm, tạo thành trở ngại nhất định đối với di chuyển của Tiêu Phàm, điều này quả thực rất tài tình đối với một người chơi có chức nghiệp tầm xa.

Bởi vì không chỉ cần có tài bắn cung giỏi, mà còn cần người chơi có hiểu biết tốt, phải có phán đoán chính xác hành động tiếp theo của mục tiêu công kích.

Tịch Dương không hổ là người chơi có tư chất, năng lực phán đoán nhạy bén này không phải người bình thường có thể làm được.

Mà lúc này Tịch Dương cũng có chút phiền não, vốn định thử xác định vị trí bắn để áp chế thăm dò Tiêu Phàm, nhìn thấy Tiêu Phàm không ngừng né tránh đột ngột tiến lên, Tịch Dương cũng bị ép phải di chuyển, hệt như trận đấu với Thái Thập Tam. Lúc này Tịch Dương dùng đấu pháp tiêu chuẩn “hit|and|run”.

Một người chơi tầm xa có thể sử dụng xuất sắc đấu pháp “hit|and|run” chắc chắn là ác mộng đối với những người chơi cận chiến, từ trận đấu giữa Tịch Dương và Thái Thập Tam có thể nhìn ra, cả một quá trình chỉ có thể bị đối phương chơi đùa, chuyện này đối với người chơi cận chiến bực tức đến chừng nào.

Mà người chơi cận chiến muốn phá giải loại đấu pháp này chỉ có một cách, đó là phải tìm trăm phương nghìn kế để tiếp cận người chơi tầm xa, sau đó bắt lấy hắn, rồi đập một trận!

Muốn đạt được mục đích như vậy, trước hết phải chống đỡ được cơn mưa tên chi chít của Tịch Dương.

Tiêu Phàm nhìn những kim quang không ngừng bắn về phía mình, có chút căng thẳng. Cái thằng này Tịch Dương tư chất trong game của nó quả thật rất lợi hại, đến cả những đòn công kích thông thường như vậy cậu ta cũng có thể sử dụng như kỹ năng, ép hắn đến độ phải né tránh, khiến nhịp bước chân phải tăng tốc đến sít sao.

Nhưng tàn ác nhất không phải là những mũi tên vàng nhạt đang hướng đến phía hắn, mà tàn ác nhất chính là những mũi tên khi vô tình khi hữu ý được Tịch Dương bắn tới những chỗ trống...

Khán giả lại được thấy Tịch Dương dùng đấu pháp “hit|and|run” khi đấu với Thái Thập Tam để áp chế tầm xa Tiêu Phàm, họ liền cảm thấy cực kì hưng phấn, nhưng ngoài hưng phấn ra, lại cảm thấy lần này Tịch Dương sử dụng dường như không thuận tay bằng trận đấu trước, bởi vì có những mũi tên giống như bắn không chuẩn lệch hướng vào chỗ đất trống.

Khán giả cũng không hiểu nổi những mũi tên quái đản bắn tới chỗ trống của Tịch Dương là chuyện gì, nhưng Tiêu Phàm trên đấu trường lại hiểu rõ, là bởi vì bộ pháp đột tiến của hắn đã chậm hơn so với trước...

Cái kiểu ý thức Tịch Dương chiến đấu quái đản của Tịch Dương mẹ nó thật ác quá mà, trong lòng Tiêu Phàm oán giận phun ra vài lời thô tục.

Những mũi tên bắn vào khoảng trống của Tịch Dương không phải là bắn trật, mà là phán đoán của Tịch Dương, trong ý thức của cậu ta cảm thấy rằng tiếp theo Tiêu Phàm sẽ di chuyển đến, thế nên liền bắn thẳng đến nơi đó.

Mà phán đoán của Tịch Dương lại vô cùng chính xác, rất nhiều lần Tiêu Phàm định tiếp theo sẽ xuất hiện ở vị trí đó, quả thực mũi tên của Tịch Dương liền bắn đến. Nếu như Tiêu Phàm làm theo kế hoạch di chuyển trước đó của bản thân, như vậy hắn đã trúng tên rồi, thế nên Tiêu Phàm chỉ có thể bỏ qua những con đường ban đầu đổi thành lộ trình khác tiếp cận Tịch Dương, thế nhưng thay đổi hành động vẫn cần thời gian phản ứng, cho dù là ngắn ngủi, thời gian cũng bị trì hoãn đôi chút.

Thế nên Tiêu Phàm cảm thấy hiện tại hắn và Tịch Dương chiến đấu thật sự vô cùng ác liệt, có điều điều đáng ăn mừng ở đây là khoảng cách giữa hắn và Tịch Dương đang ngày càng rút ngắn...

0.24439 sec| 2437.68 kb