Tiêu Phàm vốn muốn nhắc đến “sự kiện ăn trộm mất cọng khoai tây”, nhưng rồi sau đó lại ngưng lại, cũng là do sợ bị người ta cho rằng mình vì một cọng khoai tây mà lại đi tính toán quá sức chi li hẹp hòi như thế. Thế nên lời nói mới ra được một nửa liền ngừng lại.
Dù cho Tiêu Phàm chỉ nói nửa câu nhưng đương nhiên Tịch Dương cũng biết rõ Tiêu Phàm đang muốn nói về chuyện gì, cơn giận bốc lên đỉnh đầu, Tịch Dương lập tức phản bác: “Không phải chỉ là một miếng thôi sao? Nhỏ mọn như vậy để làm gì hả?”
Nghe thấy Tịch Dương vạch trần mình, Tiêu Phàm cũng không thèm dè dặt nữa: “Cậu thì biết cái gì, đó là cây dài nhất đặc biệt nhất đó!”
Cuộc đối thoại đứt quãng câu được câu mất trên sàn thi đấu giữa Tịch Dương và Tiêu Phàm truyền vào tai khán giả lại biến thành ý khác...
Tiểu Thúy lén lút Tịch Dương “ăn” trộm Mệnh Phàm, mà Mệnh Phàm cực kỳ ngại nói trước mặt mọi người rằng cây đó của mình là cây dài nhất đặc biệt nhất!
Rốt cuộc là trận đấu này bị làm sao đấy, vì sao lại biến thành như thế này, rốt cuộc phải bắt đầu chửi từ chỗ nào mới hợp lí?
Một phút đối thoại ngắn ngủi giữa thầy trò "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm và "Truy Phong Giả" Tịch Dương đã làm lộ ra rất nhiều tin tức thối nát trong quá khứ của hai người bọn họ.
Chỉnh đốn lại kịch bản một chút, tổng thể mọi việc có thể hiểu như thế này, đầu tiên Tịch Dương rất ngầu lòi mà đưa một cô gái tên Tiểu Thúy vào trong ký túc xá ở chung, mà Mệnh Phàm vừa khéo là bạn cùng phòng thời đó của Tịch Dương. Mà cái cô Tiểu Thúy không biết kiềm chế này vừa nhìn thấy Mệnh Phàm đã mang lòng si mê với cậu ta, làm ra một loạt chuyện cẩu huyết với Mệnh Phàm. Kết quả, tên khác người Mệnh Phàm này lại không đón nhận tình cảm của cô ta, thậm chí thấy cô ta đối tốt với mình cũng thấy phiền mãi không thôi.
Trời đất mẹ, cái kịch bản máu chó này là gì đây, bây giờ chúng tôi đang xem thi đấu hay là xem phim truyền hình?
“Cậu đúng là cái đồ không biết lý lẽ!”
“Cậu mới không biết lý lẽ!”
“Cũng chỉ vì như thế thôi mà cậu lại nhẫn tâm hạ độc giết chết Tiểu Thúy?”
“Tôi hạ độc giết nó? Là do nó tự tạo nghiệt không thể sống, ai bảo nó suốt ngày đi ăn vụng!”
Bây giờ lại nghe được Tiêu Phàm nói câu này, đám khán giả vốn chả hiểu gì cả, thoáng cái tự cho rằng mình đã hiểu hết rồi...
Ồ, hóa ra là như vậy, cái cô nàng Tiểu Thúy này vốn là loại con gái lẳng lơ ăn vụng khắp nơi, cuối cùng nhiễm phải bệnh khó nói mà qua đời. Chuyện này cũng đâu thể trách Mệnh Phàm được, Mệnh Phàm nói đúng còn gì, Tiểu Thúy chính là tự tạo nghiệt không thể sống.
Có điều Tịch Dương cũng xem như là người si tình, một nữ nhân tệ như vậy chết thì cũng chết rồi, việc gì cứ mãi đau lòng như thế, Tịch Dương cũng đáng thương quá đi mất.
…
Đi thực hiện nghĩa vụ lao động lại ăn bớt ăn xén mất nguyên vật liệu 3 lần, cuối cùng Tiêu Phàm và Trần Hi Dương vẫn bị nhân viên nhà trường phát hiện được.
Bởi vì mấy con châu chấu nhảy trong bồn hoa quá sức rộn ràng, có muốn không bị phát hiện ra cũng khó.
Giáo viên hướng dẫn chửi mắng Tiêu Phàm một trận tơi bời, vậy mà Trần Hi Dương lại ngược lại, được đối xử nhẹ nhàng hơn chút.
Nguyên nhân của chuyện này rất đơn giản, Trần Hi Dương đẹp trai, mà giáo viên hướng dẫn lại là nữ.
Cho nên cô giáo đặc cách sai một mình Tiêu Phàm đi đến cửa hàng cây cảnh mua phân hóa học và thuốc trừ sâu về, mà Trần Hi Dương lại được giáo viên ưu đãi.
Tiêu Phàm đi mua một túi phân hóa học hạt tròn cùng với một bình thuốc trừ sâu dạng lỏng về, trước hết để tạm trong ký túc xá, bởi vì khi mua trở về thì trời đã tối đen rồi.
Bởi vì Tiểu Thúy cực kỳ để ý đến Tiêu Phàm, thế nên nó cứ nhìn chằm chằm vào mấy túi phân hóa học mà Tiêu Phàm xách về kia bằng đôi mắt to tròn của mình, cặp mắt nhỏ xíu gian xảo cứ đảo qua đảo lại…
“A, Tiểu Thúy, em chết đúng là thê thảm quá mà, vì sao lại chết như thế này chứ? Tiểu Thúy của anh, em đi rồi bảo anh phải làm sao bây giờ…”
Đêm hôm ấy bên trong ký túc xác của Tiêu Phàm vang lên tiếng khóc thống thiết của Trần Hi Dương, nghe thương tâm đến nỗi khiến lòng người đổ lệ. Chuyện tình cảm động trời đất vượt qua cả giới hạn chủng tộc giữa Trần Hi Dương và Tiểu Thúy đến đây là kết thúc…
Trong sân trường, bụi cây mà Tiêu Phàm chưa kịp đến bón phân hóa học cho đã thiếu mất một bộ phận từ lâu, mà sau đó chỗ này đã thêm vào một cái xác vẹt đang trợn trắng mắt.
Đứng trước việc con chim ngu ngốc này cuối cùng cũng toi mạng, Tiêu Phàm mừng còn không kịp. Có điều nhìn thấy Tiêu Phàm đau khổ giống như người nhà chết như vậy, Tiêu Phàm cũng không ngu đến mức bộc lộ hết cảm xúc ra.
Mặc dù Trần Hi Dương cũng biết do Tiểu Thúy ăn nhầm phân hóa học nên mới chết nhưng đối với thủ phạm bày “vật phẩm nguy hiểm” lung tung là Tiêu Phàm đây, Trần Hi Dương khó tránh khỏi giận cá chém thớt, thế nên hắn ta muốn Tiêu Phàm phải cúi đầu sám hối, xin lỗi Tiểu Thúy.
Tiêu Phàm chưa bao giờ nghe qua chuyện vớ vẩn như thế, cúi đầu sám hối xin lỗi một con chim ngu ngốc?
Tôi chưa nấu nó lên là còn may rồi!
...
Kể từ đó về sau, Tiêu Phàm ân đoạn nghĩa tuyệt với Trần Hi Dương, một tuần sau cả hai suôn sẻ tốt nghiệp Đại học dỏm thành phố S, từ đây mỗi người đi một ngả…
Cứ như vậy, tình nghĩa bốn năm của hai người chỉ vì một con chim mà đi tong…
Nhưng sau khi mọi chuyện qua đi, cơn hận trong lòng Trần Hi Dương đối với Tiêu Phàm càng lúc càng khó tan, cuối cùng dẫn đến tinh huống vào game online để báo thù cho Tiểu Thúy...
…
Hồ Nữu nhìn hai tên con trai trên đấu trường vì một con chim nhỏ mà cãi nhau ngay trước mặt mọi người như thế, trong lòng không khỏi khinh bỉ. Con trai đúng là sinh vật ngây thơ.
Sau đó lại nhìn thấy mấy khán giả tỏ vẻ rất hiểu chuyện đang ngồi bên cạnh, Hồ Nữu thở dài rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thằm, cảm thấy dường như trên bầu trời xanh kia có một hình bóng màu xanh lục mờ mờ ảo ảo bay qua, đang cực kỳ sung sướng mà gào to…
"A! A! A! A! Xin chào, tên tôi là Tiểu Thúy, loài người ngu ngốc!”
Việc phiền não trong lòng Tiêu Phàm được nhớ lại cùng hồi ức khổ sở bị khơi gợi ra của Tịch Dương khiến hai người như chọi gà mà mắt to trừng mắt nhỏ ở trên đấu trường, giữa hai người phảng phất sinh ra vài tia lửa điện, phá vỡ không khí, nổ lốp bốp.
Mặc dù bầu không khí giữa hai người rất khẩn trương, nhưng trong mắt người ngoài nhìn vào, bộ dáng lúc này của hai người bọn họ ngược lại là vô cũng buồn cười.
Nhưng khán giả lúc này hoàn toàn không có tâm tư để đi cười bộ dáng hiện giờ của Tiêu Phàm cùng Tịch Dương, bởi vì ở phía dưới hướng dẫn của Tiêu Phàm của Tịch Dương tôi một câu anh một câu, trong đầu của khán giả hiện tại chỉ còn lại hai chữ "Tiểu Thúy".
Trong lòng một vạn người xem lại có một vạn Tiểu Thúy được hình dung không giống nhau, nhưng dù trong đầu bọn họ dáng dấp của Tiểu Thúy có khác biệt một vực như nào thì khí chất của Tiểu Thúy vẫn luôn là lẳng lơ, phóng đãng giống nhau.
Trên khán đài tạo nên một làn sóng hiểu lầm sâu sắc, nữ thì mặt đỏ tới mang tai, nam thì cảm giác lưỡi khô, mà người khơi mào mọi chuyện, lại vẫn ở trên đấu trường một vẻ ngây thơ giúp nhau thoát khỏi cảm giác buồn nôn.
Đứng giải thích trên đài, Tiểu Miêu tuổi tác mới là thiếu nữ chưa từng nghe qua câu chuyện tình cảm kinh thiên động địa như vậy, đã sớm bị chấn kinh đến hồn bay phách lạc, hoàn toàn quên mất giờ phút này mình là một người chủ trì, đang giải thích cho một trận tranh tài.
Mà trong mắt Phong Ma Tiểu Xích Lang sáng lên một tia hèn mọn, bệnh nghề nghiệp lại bắt đầu phát tác, thầm nghĩ nói, xem ra sinh hoạt cá nhân của Tiêu Phàm cùng Tịch Dương thật sự có nhiều chuyện để bát quái nha.
Rốt cuộc cũng có người đến phá vỡ cảnh tượng tứ bề yên tĩnh do Tiểu Thúy gây ra, đêm đoạn hài kịch không có ý nghĩa gì chấm dứt, nhưng cũng tiếc là, người đến là mang một hài kịch khác đến phá vở cục diện yên tĩnh...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo