Thì ra lồng chim của Tiểu Thúy đặt bên cạnh giường của Trần Hi Dương, mà giường của Tiêu Phàm lại ở phía trên giường của Trần Hi Dương. Không biết là vì trời sinh chim thường thích đậu ở những nơi rộng rãi hay sao mà Tiểu Thúy lại thích nhất nhảy lên trên giường của Tiêu Phàm chơi, đặc biệt là những lúc Tiêu Phàm không có ở nhà, giường của Tiêu Phàm chẳng khác nào địa bàn của Tiểu Thúy.

Nhảy, đạp, mổ, lăn, trên chiếc giường hình chữ nhật đó, Tiểu Thúy luôn chơi đùa rất vui vẻ.

Vì vậy, đương nhiên trong khoảng thời gian đó, trên giường Tiêu Phàm chưa bao giờ thiếu lông chim của Tiểu Thúy.

Thậm chí Tiểu Phàm từng nghi ngờ con chim này đại tiện, tiểu tiện gì cũng nhảy lên trên giường mình. Mặc dù hắn không tìm ra được, nhưng vẫn luôn cảm thấy trên giường có một mùi gì đó rất kỳ quái. Không hiểu là Tiểu Thúy giấu kín nên mới không tìm ra hay là Tiêu Phàm lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Đối với người mắc bệnh sạch sẽ nhẹ như Tiêu Phàm thì đương nhiên hắn không thể chấp nhận được cuộc sống "không dành cho con người" này. Vì vậy, Tiêu Phàm lập tức mở miệng nói hết những chuyện này ra với Tịch Dương.

Nhưng những lời này vào trong tai người không hiểu sự việc lại khác, bọn họ cảm thấy câu nói của hắn vô cùng mờ ám...

Người phụ nữ của Tịch Dương lại nhân lúc "Lick King" Mệnh Phàm này không ở trong nhà mà leo lên giường hắn chơi đùa, một cô gái leo lên giường một người đàn ông thì có gì để chơi hả?

Còn cả khiến cho cả giường Mệnh Phàm đều là đồ vật và mùi hương của nó nữa, why the fuck?

Trên giường Tiêu Phàm đầy mùi hương của Tiểu Thúy, chuyện này không phải quá tuyệt vời rồi sao? Cái tên Mệnh Phàm này còn than phiền gì nữa hả? Đúng là có phúc mà không biết hưởng!

Cảnh tượng trong suy nghĩ của khán giả hoàn toàn không giống với cảnh tượng trong trí nhớ của Tiêu Phàm và Tịch Dương. Đáng tiếc không người nào giải thích cho đám người có quá nhiều tế bào não này...

"Rõ ràng anh đang khoe khoang mà! Anh có biết tôi rất hâm mộ anh không! Tôi cũng hi vọng nó sẽ chơi đùa trên giường của tôi, nhưng nó lại cứ thích tới giường của anh!"

Tịch Dương nghe những lời của Tiêu Phàm thì vô cùng ghen tị hét lên!

Khán giả nghe những tiếng hét đầy đau khổ này của Tịch Dương thì cũng cảm thấy đồng cảm với hắn ta.

Không nghĩ là "Truy Phong Giả" Tịch Dương tiếng tăm lừng lấy cũng có ngày bị phụ nữ khinh thường. Đưa người phụ nữ tên Tiểu Thúy kia về ở trong một phòng trọ, kết quả người phụ nữ kia hoàn toàn mặc xác hắn ta rồi không ngừng chạy lên giường Tiêu Phàm. Cái tên Tịch Dương này đúng là một kẻ thất bại mà!

Tiêu Phàm nghe câu trả lời cực kỳ vô lý của Tịch Dương thì tức tới đến không nói nên lời: "Anh... Anh... Anh đúng là có bệnh!"

"Rõ ràng là Phàm ca anh có tâm tư riêng, Tiểu Thúy đáng yêu như vậy, sao anh có thế đối xử với nó độc ác, tàn nhẫn như vậy?"

Nghe Tiêu Phàm nói, Tịch Dương cũng không tức giận chỉ không ngừng trách hắn.

Khán giả vừa cảm thấy đồng cảm với Tịch Dương thì giờ phút này lại trở nên hơi hâm mộ Tiêu Phàm.

Một người đồng đội tốt như Tịch Dương, sao "Lick King" Mệnh Phàm hắn không biết quý trọng chứ?

Thậm chí người ta còn đưa gái về làm ấm giường cho hắn, thế này thì lợi đến mức nào chứ!

Hắn đã không nhận ân tình của người ta thì thôi, giờ còn nói Tịch Dương bị bệnh.

Nhưng mà, nói thẳng ra thì hình như Tịch Dương này thật sự có bệnh, lại khuyên "Lick King" Mệnh Phàm này yêu thích người phụ nữ của hắn ta, sao hắn ta lại không khuyên mình như vậy nhỉ?

Con đường tình duyên của tên Tiêu Phàm kia thật sự khiến cho người ta ghen tị chết mất!

Lại còn dám mở miệng nói mình đối xử ác độc, tàn nhẫn với con chim đó nữa chứ, nói chuyện này với Tịch Dương quả thực khiến Tiêu Phàm tức hộc máu, cậu ta cũng lười để ý đến ngôn từ của mình, trong lòng có gì bực bội đều nói thẳng hết ra: “Cậu thì biết mẹ gì, nó cũng chỉ đơn là một con chim phiền phức, mỗi lần tôi tắm xong đi ra là nó lại nhào đến cắn tôi còn gì!”

Vào thời điểm đó, Tiểu Thúy đúng là một con chim có chút nghịch ngợm, còn thích gây sự. Nó có một sở thích kỳ quái, chính là thích chơi trò lao xuống người Tiêu Phàm.

Có lẽ là vì Tiêu Phàm cưỡng chế chiếm đoạt địa bàn của nó, đắc tội nó, dẫn đến việc nó có hứng thú với việc tiến hành một series “Trả đũa” Tiêu Phàm. Chuyện này khiến Tiêu Phàm đau đầu mãi không thôi.

Nói thử xem địa bàn của Tiểu Thúy là chỗ nào? Chính là chỗ ngủ của Tiêu Phàm đó!

Cho dù Tiểu Thúy có là một con vẹt đi chăng nữa, thì vẫn là một con vẹt thông minh, nó biết khi nào thì tấn công thì sẽ làm khiến Tiêu Phàm đau đơn nhất. Mà lúc Tiêu Phàm cảm thấy đau đớn nhất đó, không nào khác là lúc Tiêu Phàm không mặc bất cứ thứ gì trên người.

Cho nên mỗi lần Tiêu Phàm tắm rửa bước ra ngoài, Tiểu Thúy luôn thích lao vụt từ trên cao xuống, sau đó dùng chiếc mỏ nhọn của mình mổ vào da thịt trên người Tiêu Phàm.

Cho dù chỉ một chút đi chăng nữa vẫn khiến Tiêu Phàm đau muốn chết. Tiêu Phàm không thể chịu được nữa, định xông lên làm thịt con vẹt xấc xược này.

Mà mỗi lần vào đúng lúc này, chỗ dựa vững chắc nhất của Tiểu Thúy trong ký túc xá sẽ xuất hiện.

“Phàm Ca, anh thấy Tiểu Thúy đáng yêu biết bao nhiêu, nó vừa mới thơm anh mấy cái đó, ghen tị ghê nho…”

Nhìn cái tên Trần Hi Dương ngốc nghếch vốn không có tí IQ nào bị con vẹt yêu này làm cho u mê, Tiêu Phàm không muốn nhiều lời với cậu ta nữa, ngay lập tức nhào về phía Tiểu Thúy.

“Phàm Ca, anh làm gì đấy! Tiểu Thúy! Mau chạy đi! Phàm Ca anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh lại chút đi!”

Năm tháng Đại học, nói về đọ sức Tiêu Phàm tuyệt đối không phải đối thủ của Trần Hi Dương, vậy nên rất nhanh đã bị Trần Hi Dương khống chế được, đè ngã trên giường.

Một đôi cánh xanh nho nhỏ thảnh thơi vung cánh bay lượn quanh trần phòng ký túc xá: "Á! Á! Á! Á! "

“Xin chào, tên tôi là Tiểu Thúy!”

“Hi Dương! Cậu thả tôi ra, tôi phải làm thịt nó!”

“Phàm Ca, tỉnh táo cái đi! Cần gì phải so đo với một con chim cơ chứ!”

...

Mỗi lần Mệnh Phàm tắm xong nó đều nhào ra mổ lên người Mệnh Phàm, đậu má, người yêu Tịch Dương đúng là không biết xấu hổ!

Với cả, Mệnh Phàm, đệch mịa mày, nó muốn cắn thì cứ để nó cắn đi, cho con gái người ta cắn một chút cũng không mất miếng thịt nào, tôi muốn có người đến cắn mà không cô nào thèm đến đây này, hu hu...

Nghe thấy đoạn hội thoại giữa Tiêu Phàm và Tịch Dương trên sàn thi đấu, tưởng tượng trong đầu khán giả càng ngày càng kỳ quái, trong nhất thời khán đài càng ngày càng yên tĩnh, mỗi một góc khán đài dường như đều có thể nghe rõ lời nói của hai tuyển thủ trên sàn thi đấu, mà hình như bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ này cũng là vì để nghe rõ đoạn hội thoại giữa hai người.

“Đó là do Tiểu Thúy thích cậu, là do Tiểu Thúy muốn thân thiết với cậu.” Tịch Dương gào lên một tiếng với Tiêu Phàm.

Tịch Dương, cậu cũng hồn hồn ghê, dù sao đây cũng là chuyện bạn gái mình thân mật với thằng con trai khác mà!

“Mà đệch chứ! Nó còn ăn mất đồ của tôi…” Lời Tiêu Phàm vừa đến đây liền ngừng lại.

...

Chuyện là, vào một đêm nào đó của một tháng cuối cùng trước khi tốt nghiệp đại học, bữa ăn khuya của Tiêu Phàm là một phần khoai tây chiên McDonald's nhờ một người bạn cùng phòng khác mua về.

Mỗi lần ăn khoai tây Tiêu Phàm đều có một thói quen, lúc nào cũng sẽ để lại cọng khoai tây dài nhất trong túi để nhấm nháp sau cùng, sự đam mê này của Tiêu Phàm giống như như việc giữ lại cảm giác tuyệt vời nhất hưởng thụ vào giây phút cuối cùng. Đối với Tiêu Phàm, cọng khoai tây dài nhất trong gói khoai tây chiên chính là thứ mà hắn thích nhất.

Tiêu Phàm vẫn như thường ngày rút ra những cây đã gãy, những cây ngắn vụn, lần lượt bỏ từng cây từng cây vào miệng mình mà nhai, chốt lát đã đến lượt cây dài nhất.

Nhưng mà không ngờ đúng lúc này, một bóng dáng màu xanh biếc lướt qua trước mặt Tiêu Phàm, đồ ngon mà Tiêu Phàm đặc biệt giữ lại để thưởng thức cuối cùng liền không cánh mà bay như thế…

Mình vất vả cực gom góp từng xíu, ăn hết mấy cọng khoai tây râu ria kia, chính là để dành cho thời khắc này, thế quái nào lại bị con vẹt mất dạy này phá hỏng mất, tâm tình Tiêu Phàm lập tức bùng nổ…

“Hi Dương, cậu đừng cản tôi, tôi phải làm thịt nó!”

“Tỉnh táo, tỉnh táo, Phàm Ca, anh tỉnh táo lại chút đi!”

"Á! Á! Á! Á! "

“Xin chào! Tên tôi là Tiểu Thúy!”

...

0.25351 sec| 2441.93 kb