Sau khi Trần Hi Dương nói vài câu như vậy với Tiểu Thúy, Tiêu Phàm liền nhìn thấy con chim trong lồng kia ngốc nghếch quay mặt về phía mình mở mỏ chim ra kêu: "Ha...Ha...a...a...."

Nghe tiếng kêu chói tai của con vẹt kia, trong đầu Tiêu Phàm liền xuất hiện một suy nghĩ phải làm thịt nó.

Nhưng Tiêu Phàm là người rộng lượng, không chấp một con chim, vì vậy Tiêu Phàm trực tiếp hỏi Trần Hi Dương: "Hi Dương, tôi bảo cậu đi thành phố Hoa Điểu mua phân hóa học và thuốc diệt côn trùng đâu?"

"Em mua Tiểu Thúy và đồ ăn cho Tiểu Thúy xong đã hết mất tiền rồi." Trần Hi Dương bất đắc dĩ nói với Tiêu Phàm.

Nghe được câu trả lời của Trần Hi Dương.

Trong đầu Tiêu Phàm xuất hiện bốn chữ: "Con...mẹ...nhà...cậu..."

Tiêu Phàm nhìn con chim của Trần Hi Dương, không biết phải nói gì cho phải nữa.

Trần Hi Dương ơi Trần Hi Dương, sau khi ngươi làm Truy Phong giả, sao lại có thể bành trướng như vậy chứ, tiền cho cậu mua đồ ăn thì coi như thôi đi, không ngờ cậu còn có thể lấy tiền công để dùng làm việc riêng nữa.

Thấy sắc trời đã dần tối, Tiêu Phàm nhìn bụi cây chưa được bón phân và phun thuốc cũng không thèm để ý nữa, chỉ mong không có ai phát hiện ra.

Lao động kết thúc, bọn họ quay lại kí túc xa, Tiêu Phàm dọn dẹp lại công cụ lao động, đi thẳng về.

Mà ngày hôm nay, kí túc xá của bọn họ ngoài Trần Hi Dương bình thường ra lại có thêm hai thành viên mới.

Một là Tiểu Thúy, một là Trần Hi Dương thần kinh.

...

"Ngu Ngốc!?" Tịch Dương trên sàn thi đấu nghe thấy Tiêu Phàm mắng hai chữ, liền cảm thấy vô cùng đau lòng: "Chẳng lẽ đến bây giờ anh không có chút ăn năn nào với sự việc của Tiểu Thúy sao!"

Khán giả nghe được Tiêu Phàm mắng "truy phong giả" Tịch Dương mà bọn họ sùng bái là ngu ngốc, lại nghe thấy tiếng quát lớn đầy bi thương của Tịch Dương, lập tức không có chút hảo cảm nào với Tiêu Phàm nữa.

Hắn cho rằng hắn là ai, đừng tưởng là sư phụ của Tịch Dương mà có thể tùy tiện mắng chửi người ta, hơn nữa bản thân đã làm sai chuyện, chẳng lẽ không nên xin lỗi sao? Bây giờ Mệnh Phàm đây là thái độ gì vậy chứ!

Vì vậy khán giả cũng không thể chịu được, giúp đỡ Tịch Dương chửi Tiêu Phàm một trận.

"Cậu không nên đưa nó vào trong kí túc xá!" Tiêu Phàm nghe được Tịch Dương muốn hắn xin lỗi, giận quá hóa cười, thở phì phì đáp lại.

Khán giả nghe được những lời này của Tiêu Phàm, lập tức liền yên tĩnh lại, lại có tình huống mới rồi! Tịch Dương mang phụ nữ vào kí túc xá ở chung! OH no! Nói với tôi chuyện này không phải là sự thật đi!

"Tiểu Thúy đáng yêu như vậy, mang về có gì sai chứ!" Tịch Dương nhớ tới lần đầu tien Tiêu Phàm gặp Tiểu Thúy hình như cũng đã không thích Tiểu Thúy rồi, trong lòng vô cùng bất bình.

Nghe được câu trả lời của Tịch Dương, một đám fan nữ của cậu suýt nữa ngất xỉu.

Trong lòng người chơi nam hò hét, mẹ kiếp! Đẹp trai như vậy, còn có thể mang phụ nữ vào kí túc xá! Thật sự khiến người ta hâm mộ chết người!

...

Ngày đó sau lao động, Tiêu Phàm tương đương với một người làm hai công việc, Trần Hi Dương chỉ là ra ngoài mua con chim, cho nên sau khi Tiêu Phàm trở về liền mệt sắp chết rồi, về phần anh em của mình Trần Hi Dương nuôi con chim, chỉ là con chim mà thôi, không sao cả, vì thế Tiêu Phàm cũng không thèm quan tâm.

Nhưng không bao lâu sau Tiêu Phàm liền hối hận rồi, bởi vì sau khi Trần Hi Dương trở nên không bình thường đã xuất hiện sự đồng tình với Tiểu Thúy...

"Tiểu Thúy ơi Tiểu Thúy, thấy em trong lồng thật đáng thương, anh thật đau lòng." Sau khi mang Tiểu Thúy về kí túc xá, ánh mắt của Tịch Dương luôn dán chặt vào nó, cả ngày nhìn chằm chằm Tiểu Thúy trong lồng: "Hay là anh thả em đi..."

Đây là ngày thứ hai Tiểu Thúy tới kí túc xá của bọn họ, Trần Hi Dương biểu lộ tình cảm với Tiểu Thúy cũng là mở ra một cơn ác mộng với Tiêu Phàm...

Hôm qua làm lao động miễn phí cho trường học khiến Tiêu Phàm quả thật vô cùng mệt mỏi, hắn ngủ một một trận tới lúc mặt trời lên cao.

Ngủ nướng là chuyện mà Tiêu Phàm thích nhất lúc còn đi học đại học. Đặc biệt, trong ngôi trường đại học công này hoàn toàn không ai quản, hắn thường có thể ngủ tới chán mới thôi, sau khi ngủ dậy thì ăn trưa, cuộc sống chỉ có thể dùng hai chữ để miêu tả - Thiên đường.

Nhưng mà hôm nay là một ngày hơi đặc biệt, Tiêu Phàm cảm thấy trên mặt hơi ngứa ngáy, cố gắng lắm mới nâng được mí mắt ra, trong lúc mơ màng dường như nhìn thấy có gì đó nhảy qua trước mặt mình.

Xanh biếc nho nhỏ, giống như mầm non mới nảy nở trong ngày xuân.

Có lẽ hắn ngủ tới hoa mắt rồi, Tiêu Phàm lại thích thú nhắm hai mắt lại.

Tiểu Thúy được Trần Hi Dương cho ra ngoài chơi đùa một lúc, nhìn thấy dáng vẻ lười biếng kia của Tiêu Phàm thì không khách khí chút nào giương móng vuốt nhỏ về phía mặt Tiêu Phàm.

Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi.

Tuyết rơi trong một nhóm họa sĩ nhỏ.

Con chó nhỏ vẽ hoa mai,

Vịt con vẽ cây phong,

Tiểu Mã vẽ ánh trăng,

Tiểu Thúy vẽ lá trúc.

Không cần màu vẽ, không cần bút.

Vài nét là có một bức tranh.

...

Cộc... Cộc... Cộc...

Tiểu Thúy vui vẻ bước từng bước trên gò má của Tiêu Phàm. Hai mắt Tiêu Phàm vẫn nhắm chặt, nhưng gân xanh trên trán bắt đầu giật giật...

Tiểu Thúy thấy vẻ mặt của Tiêu Phàm bắt đầu trở nên khó coi, nhưng đầu tóc vẫn mang cái dáng vẻ ngu ngốc đó, giương ra mỏ nhọn, nhìn về phía Tiêu Phàm vô cùng không sợ chết nói ra câu chào hỏi kinh điển nhất của nó: "Xin chào, tôi là Tiểu Thúy."

Nghe cái con chim đần kia vừa dẫm lên mặt hắn vừa kiêu ngạo nói như vậy, Tiêu Phàm thật sự không thể nhịn nổi nữa, chuẩn bị xắn tay lên, chuẩn bị làm thịt con chim không biết sống chết là gì kia.

Vậy mà vừa mở mắt ra hắn lại nhìn thấy vẻ mặt Trần Hi Dương vừa ghen tị vừa vui vẻ nhìn mình: "Phàm ca, anh xem đi, anh nhìn thấy không? Tiểu Thúy lễ phép quá, vừa sáng sớm đã chào hỏi anh rồi, đúng là đáng yêu quá mà..."

Tiêu Phàm nhìn đôi mắt sáng long lanh của Trần Hi Dương, thì bỗng chốc không biết nói gì hơn. Hình như suốt bốn năm qua hắn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đần độn này của Trần Hi Dương.

Tiểu Thúy vỗ cánh nhảy xuống đầu Trần Hi Dương: "A... a... a... a..."

Tâm trạng cả ngày của Tiêu Phàm lập tức không tốt...

...

"Tiểu Thúy đáng yêu như vậy, đưa về thì có gì sai chứ!"

Nghe lời phản bác của Tịch Dương trên sàn đấu, Tiêu Phàm lại nhớ lại khoảng thời gian đau khổ khi ở cùng với cái con Tiểu Thúy kia, lập tức tức giận nhìn Tịch Dương: "Sau khi cậu đưa nó về nhà, sáng nào nó cũng cưỡi lên người tôi, cậu có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi không hả?"

Tiêu Phàm vừa dứt lời, sắc mặt của khán giả đều thay đổi.

Vừa rồi còn bọn họ còn cảm thấy khiếp sợ với hành động đưa Tiểu Thúy đáng yêu xinh đẹp về ở cùng phòng trọ, giờ lại xuất hiện thêm một tin tức vô cùng thú vị nữa!

Sáng nào, người phụ nữ tên Tiểu Thúy đó cũng cưỡi lên người Mệnh Phàm! Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đây là tình huống gì không?"

Tiểu Thúy đã có Tịch Dương rồi, vậy nó còn muốn làm gì Mệnh Phàm chứ!

Nhưng mà rốt cuộc trên người "Lick King" Mệnh Phàm này có bùa mê gì mà ngay cả người phụ nữ Tịch Dương đưa về nhà trọ cũng muốn cưỡi lên người hắn?

Haizz... Mệnh Phàm này đúng là khiến người ta hâm mộ chết mất mà!

"Để nó cưỡi lên người anh một lúc thì cũng anh cũng đâu có chết được!" Tịch Dương cũng nổi giận, chỉ có chuyện nhỏ này, sao Tiêu Phàm lại hẹp hòi vậy chứ, đi so đo với Tiểu Thúy đáng yêu?

Này này! Đây không phải chuyện vấn đề đâu! Đầu óc của tên Tịch Dương này có vấn đề sao? Trong lòng khán giả điên cuồng nôn mửa!

"Nó còn nhân lúc tôi không có ở đó nhảy lên trên giường của tôi, khiến giường của tôi toàn là đồ vật của nó, chăn gối đầy mùi của nó!"

Nhớ tới những đau khổ mà Tiểu Thúy đưa lại cho mình, oán giận của Tiêu Phàm thật sự như nước chảy cuồn cuộn trên sông.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, sau khi Tiểu Thúy bị Trần Hi Dương thả ra ngoài thì cũng không tự ý bay đi, mà dường như lại rất dính người, rất thích chơi với con người, hơn nữa còn thích chiếm lợi tới mức không biết sợ hãi là gì.

0.30539 sec| 2428.305 kb