Thời gian của một con người là có hạn, khi Tiêu Phàm và Trần Hi Dương dâng hiến hết phần lớn thời gian ở đại học của mình cho giới võng du, cái tên “Truy Phong Giả” trong giới võng du quả thực đã nổi tiếng như mặt trời ban trưa, thế nhưng vừa so sánh thì bọn họ cũng đang thiếu hụt điều gì đó, hoặc là đã bỏ qua thứ gì đó...

Tiêu Phàm sinh ra trong một gia đình bình thường, có tính cách của người dân chốn phố phường, trước khi được xã hội mài giũa thì lúc hắn đối diện với các cô gái đều có vẻ rón ra rón rén, không được tự tin, đương nhiên bản thân hắn cũng không để ý đến điều này nhiều lắm, chỉ là hắn không nghĩ đến bốn năm lại qua nhanh như vậy, đã sắp tốt nghiệp đại học luôn rồi, thế mà hắn còn phải một mình trải qua ngày Độc Thân vào tháng mười một hằng năm.

Còn về phần Trần Hi Dương, cá nhân hắn ta rất ưu tú, trong bốn năm nay căn bản không hề thiếu cơ hội, thế nhưng Trần Hi Dương lại vô cùng lãng phí, không hề biết lợi dụng tài nguyên gì cả.

Ở phương diện này thì Trần Hi Dương coi trọng cảm giác, không cảm giác thì không được, mà bây giờ Trần Hi Dương lại bị Tiêu Phàm kéo vào giới võng du, hắn ta chỉ có cảm giác với võng du, hơn nữa cũng không có thời gian để tìm hiểu lẫn nhau với nữ sinh, có thể có cảm giác mới là lạ đó.

Vì vậy vào ngày Độc Thân hằng năm, đều có một người không nên có liên quan gì đến ngày này ở cùng Tiêu Phàm, làm cho Tiêu Phàm vô cùng cảm động.

Chỉ có điều hai người bọn họ vừa chơi game liền quên hết tất cả, bởi vậy chuyện này căn bản không tính là điều gì buồn bực đối với bọn họ cả, tháng ngày độc thân trong cuộc sống đại học của Trần Hi Dương và Tiêu Phàm trái lại còn rất thoải mái nữa.

Đảo mắt một cái thì thời gian lại trôi qua một tháng, một tháng nữa thì Tiêu Phàm đã phải tốt nghiệp, trong những ngày tháng quý giá như vậy, công nhân viên chức trong trường đại học gà rừng vô cùng khôn khéo, họ muốn vắt kiệt sức lao động cuối cùng của đám sinh viên chuẩn bị rời trường này.

Nghĩa vụ lao động, một công việc vô cùng vất vả nhưng lại rất vinh quang rơi vào người của Tiêu Phàm và Trần Hi Dương.

Tiêu Phàm cầm một cây kéo lớn, nhìn cái bụi cây có cành lá mọc lộn xộn trước mắt mình, lại ngẩng đầu lên nhìn mặt trời chói chang và vô tình kia, cảm thấy vô cùng buồn bực: “Tỉa cành, bón phân, trừ sâu, oh my god! Mọi người rất biết chọn thời gian đó!”

Chỉ còn có một tháng nữa thì đã tránh được rồi, nào ngờ còn bị bắt đến đây làm không công, lúc này trong lòng Tiêu Phàm đang rất muốn bùng nổ.

“Bỏ đi, chúng ta làm xong nhanh rồi về sớm, được không Phàm ca.” Trong lòng Trần Hi Dương cũng cảm thấy hơi buồn bực. Thế nhưng hắn ta không phải là người không chịu gò bó, có thể tùy ý thể hiện tâm trạng của mình như Tiêu Phàm.

“Em đi chợ hoa ở gần đây để mua phân hóa học và thuốc trừ sâu nhé...” Trần Hi Dương thấy trạng thái lúc này của Tiêu Phàm thì nói với vẻ cực kỳ tri kỷ.

Tiêu Phàm quả thực không muốn nhúc nhích cho lắm, hắn đưa tiền mà giáo viên hướng dẫn đưa để mua phân hóa học và thuốc trừ sâu cho Trần Hi Dương: “Cậu đi đi, tôi ở đây tỉa cành trước rồi đợi cậu về.”

Thế là nhờ vào ý trời xui khiến, Trần Hi Dương bước lên con đường gặp gỡ Tiểu Thúy.

Chợ hoa ở gần khu vực cơ sở chính của trường đại học gà rừng, ở đây chủ yếu bán hoa cỏ và những thứ liên quan.

Đa số người vào đây đều là các ông bà già, có rất ít nam sinh hoặc nữ sinh trẻ tuổi đi dạo ở đây, bởi vì người trẻ tuổi đều thích những thứ hợp mốt, trong mắt bọn họ, chợ hoa không hề dính dáng gì đến hai chữ hợp mốt cả.

Nếu bạn gặp được một người thiếu nữ ở đây, có khi người kia chính là một con người vô cùng có tình yêu.

Có lẽ là vì ở đây có rất nhiều hoa cỏ, sau khi vào chợ hoa, Trần Hi Dương cảm nhận được một luồng không khí mát mẻ, khiến sự buồn bực vừa xuất hiện vì sự nóng bức của ngày hè lập tức vơi đi rất nhiều.

Trần Hi Dương cầm tiền mà Tiêu Phàm đưa cho mình ở trong túi, đi vòng vòng trong chợ hoa.

Tuy chợ hoa này ở gần khu vực cơ sở chính của trường đại học gà rừng, thế nhưng Trần Hi Dương chưa bao giờ đến đây cả, rốt cuộc phải mua phân hóa học và thuốc trừ sâu ở đâu, Trần Hi Dương chỉ có thể từ từ tìm kiếm.

Trần Hi Dương nhanh chóng bị những loài hoa và mấy con chim sâu cá kỳ lạ ở cửa hàng bên đường hấp dẫn, hắn ta mang theo sự tò mò quan sát cả một đường, thậm chí quên luôn việc mà Tiêu Phàm đã giao cho mình.

Đúng lúc này, ở đằng sau Trần Hi Dương bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu khẽ rất êm tai: “Xin chào, tôi tên là Tiểu Thúy ~”

Âm thanh này rất trong trẻo, truyền vào tai của Trần Hi Dương cứ như là tiếng trời vậy.

Trần Hi Dương theo âm thanh, xoay người, đôi mắt của hắn ta lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ.

Ở phương diện này thì Trần Hi Dương coi trọng cảm giác, không cảm giác thì không được, mà hôm nay thì cảm giác của hắn ta đã xuất hiện rồi, có lẽ nên gọi nó là vừa gặp đã yêu?

Anh chàng đẹp trai Trần Hi Dương có vẻ lúng túng ngại ngùng, lịch sự cất lời: "Xin chào, tôi tên Trần Hi Dương."

Trần Hi Dương thấp thỏm đợi đối phương trả lời nhưng đáng tiếc hình như đối phương không thèm cho anh chàng đẹp trai Trần Hi Dương chút thể diện nào, cứ luôn trầm mặc không nói.

Trần Hi Dương cũng không dễ dàng buông tha, tuy rằng mấy năm nay cậu không hề để tâm tới việc này nhưng một khi Trần Hi Dương đã hạ quyết tâm, da mặt sẽ trở nên dày lên, cậu bắt đầu quấn quýt xung quanh Tiểu Thúy.

Rốt cục cũng không phụ lòng người, Tiểu Thúy vô cùng cao ngạo liếc nhìn Trần Hi Dương một cái, rồi lạnh lùng đáp trả Trần Hi Dương một câu: "XIn...chào..."

Tiếng nói này tuy rằng rất lạnh lùng nhưng lại làm cho Trần Hi Dương vô cùng vui sướng, Trần Hi Dương có chút thất lễ khoa tay múa chân sung sướng.

Lúc này, một ông bác hiền lành đi tới, hòa ái nhìn Tiểu Thúy, nói với Trần Hi Dương: "Cô bé này, tên là Tiểu Thúy."

...

Không sai, cô bé này tên là Tiểu Thúy.

Tây Qua Mạn Mạn sôi nổi chụp ảnh căn phòng của Trần Hi Dương giống hệt như bức ảnh trong

Đôi mắt tròn long lanh, giống như tên một loài chim có bộ lông xanh biếc, một con vẹt đáng yêu.

...

Trên sân thi đấu, sau khi Tiêu Phàm nói ra hai chữ ngu ngốc với Hi Dương, trong lòng vô cùng phiền chán, bởi vì Hi Dương nhắc tới con vẹt đáng ghét Tiểu Thúy này.

...

Một năm trước, Tiêu Phàm và Trần Hi Dương chuẩn bị rời khỏi trường học một tháng để đi nghĩa vụ lao động, Tiêu Phàm vung cây kéo to lớn dưới ánh nắng mặt trời oi bức, vừa là để dọn dẹp lại bụi cây đã quá um tùm của trường đại học này, cũng vừa đợi Trần Hi Dương đi tới thành phố Hoa Điểu mua phân hóa học và thuốc diệt côn trùng.

Đi mua phân hóa học và thuốc diệt côn trùng vốn là một công việc vô cùng thoải mái, lúc đó chẳng qua là Tiêu Phàm không muốn đi ra ngoài trường mới để Trần Hi Dương đi mua, không ngờ rằng cũng bởi vì sai lầm nhất thời của Tiêu Phàm, Trần Hi Dương đã xảy ra chuyện khi đi mua phân hóa học và thuốc diệt côn trùng...

Tiêu Phàm ngây ngốc đứng đợi thật lâu bên cạnh bụi cây, rốt cục Trần Hi Dương đã trở về nhưng lại không mang theo phân hóa học và thuốc diệt côn trùng về.

Tiêu Phàm nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Trần Hi Dương đang cầm theo cái lồng chim, chỉ vào con chim nhỏ xanh biếc trong lồng, sung sướng nói với hắn: "Phàm ca, anh có nhìn thấy không, đây là Tiểu Thúy, thật quá đáng yêu."

Tiêu Phàm chưa từng nhìn thấy bộ dáng ghê tởm của Trần Hi Dương, trong chốc lát liền quên mất trách cứ Trần Hi Dương đi quá lâu, hìn về phía lồng chim, nhìn con vật nhỏ bên trong đang nhảy đi nhảy lại, trong lòng không hề có chút cảm giác nào: "Hi Dương, cậu kiếm được con ma tước này ở đâu vậy, chẳng nhẽ tối nay cậu định ăn nó sao, hình như có hơi ít?"

"Phàm ca! Sao anh lại có thể như vậy, Tiểu Thúy đáng yêu như vậy, làm sao anh có thể nói muốn ăn nó chứ, anh thật sự là một người tàn nhẫn!"

Tiêu Phàm bị Trần Hi Dương xổ một tràn dài, trong nháy mắt không phản ứng kịp, bởi vì trong 4 năm này hắn chưa bao giờ nhìn tháy vẻ mặt này của Trần Hi Dương.

"Còn nữa, Tiểu Thúy là vẹt, không phải là ma tước!" Trần Hi Dương lại hung dữ nói một câu, rồi xoay người dịu dàng nói với Tiểu Thúy: "Tiểu Thúy, kêu với Phàm ca vài tiếng đi."

0.18477 sec| 2429.891 kb