Đau đớn kịch liệt làm cho Huyết Nương Tử đang ngủ say tỉnh táo lại, đỡ cái trán, dáng vẻ nước mắt lưng tròng đáng thương.
Cảm giác mình được người ta ôm lấy, Huyết Nương Tử bối rối muốn ra tay.
Một âm thanh quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai Huyết Nương Tử: "Tôi nói, Bò Sữa cô đây đang làm gì vậy? Đến nơi quỷ quái này lĩnh cơm hộp hả?"
Nghe được âm thanh này, Huyết Nương Tử sửng sốt một chút, tiếp theo đó là lộ vẻ mặt mừng như điên.
"Nhanh, nhanh đi cứu Huyền Tư." Ngón tay Huyết Nương Tử chỉ tới một phương hướng, vội vàng nói.
Bóng dáng Tiêu Trần nhanh chóng lướt đi về phía Huyết Nương Tử chỉ.
Tiêu Trần thuận tiện dò xét qua tình huống của Huyết Nương Tử, có chút khó hiểu mà hỏi: "Vì sao không tu tập Băng Phách Tuyết Hoa Luân tôi truyền cho cô?"
Huyết Nương Tử cười khổ một tiếng: "Không phải không tu tập, mà là không dám."
"Không dám?" Tiêu Trần có chút khó hiểu.
Huyết Nương Tử gật đầu nói: "Bởi vì nguyên nhân là Huyết Sát Minh lão tổ."
"Cô nói tiếp." Tiêu Trần dặn một tiếng, thu thập khí tức Lạc Huyền Tư trong đêm tối.
"Cho tới nay, tôi đều mật thiết chú ý nhất cử nhất động của lão tổ, tôi phát hiện lão tổ cô ta, tâm hoài bất quỹ, khả năng thu Huyền Tư làm đồ đệ là có mưu đồ khác."
"Ngài dặn dò tôi truyền Băng Phách Tuyết Hoa Luân cho Huyền Tư, tôi cũng vẫn luôn không dám truyền cho Huyền Tư, tôi sợ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn."
"Cái gì chó má lão tổ đó là tình huống như thế nào?" Tiêu Trần hỏi.
Huyết Nương Tử lau lau mồ hôi trán nói: "Cô ta là minh chủ của Huyết Sát Minh đời thứ nhất, cũng là người sáng lập Huyết Sát Minh."
"Đến nay có lẽ có ngàn năm tuổi thọ rồi, không ai ngờ cô ta còn sống, lần này xuất hiện có lẽ chính là vì thu Huyền Tư làm đồ đệ."
Tiêu Trần rơi vào trầm tư, lão bất tử đã sống ngàn năm thu một đệ tử thiên tư trác tuyệt, có hai khả năng.
Thứ nhất, thật sự muốn tìm một người đệ tử kế thừa y bát của mình, đây là lựa chọn của đại đa số người.
Thứ hai, có vài người tâm thuật bất chánh, có thể sẽ có ý nghĩ đoạt xá, dù sao một thân thể tuổi trẻ, cùng với thiên tư trác tuyệt, đúng là có hấp dẫn trí mạng.
Như vậy Huyết Sát Minh lão tổ chó má này có vẻ là là loại tâm thuật bất chánh.
Tiêu Trần vốn đã cảm thấy lần này học viện thăm dò di tích có chút đường đột, bây giờ xem ra hẳn là lão bất tử kia cản trở trong đó.
Hẳn là Huyết Sát Minh lão tổ biết rõ tình huống của cái di tích này, lại không để ý nguy hiểm mà mang theo mọi người đi về phía trước, thế cũng có chút ý tứ.
Là muốn lợi dụng quái vật tại đây tiêu hao sức mạnh của Huyền Tư, nhờ vào thời điểm Huyền Tư suy yếu mà tiến hành đoạt xá?
Đoạt xá mà cũng cần phiền toái như vậy?
Tiêu Trần nghĩ nghĩ, hẳn nguyên nhân là Tu La nhãn làm cho lão già kia kiêng kị.
Chỉ là trong nháy mắt, trong đầu Tiêu Trần hiện lên một đống lớn suy đoán.
"Quả nhiên lão tử cơ trí." Tiêu Trần nhịn không được khen ngợi chính mình một phát.
Vẻ mặt Huyết Nương Tử mờ mịt, lâu ngày không gặp mà người trước mắt này vẫn còn không biết xấu hổ như vậy.
Tiêu Trần đang đắc ý mình cơ trí một lúc, trong bóng tối truyền đến hô hấp nặng nề và tiếng bước chân.
Một cô bé mặc áo giáp màu đỏ sậm, đang chạy như điên đến bên này.
Nhìn bóng dáng này, Tiêu Trần cười lạnh một tiếng, bóng dáng giống như là sao băng đập xuống.
Không có bất kỳ nói nhảm nào, bàn tay lớn của Tiêu Trần giống như móng vuốt diều hâu đặt trên mặt Lạc Huyền Tư.
Lạc Huyền Tư như một con gà con nhãi nhép, trực tiếp bị Tiêu Trần nhấc lên.
Tiêu Trần cười lạnh một tiếng: "Lão già kia, gan chó thật lớn, con dâu nuôi từ bé của lão tử mà mày cũng dám ngấp nghé."
Bệnh cũ nói linh tinh của Tiêu Trần lại tái phát, Huyết Nương Tử nghe được đầu đầy mồ hôi lạnh.
"Cút ngay ra cho tao."
m thanh giống như tiếng sấm vang lên trong đêm tối, Huyết Nương Tử trong ngực Tiêu Trần trực tiếp bị chấn đến hôn mê bất tỉnh.
Một bóng dáng già nua mơ hồ không ngừng lập loè trên thân thể Lạc Huyền Tư, hình như đang cực lực giãy dụa.
"Rầm!"
Tiêu Trần vứt Huyết Nương Tử trên tay trái đang ôm xuống.
Tử khí không ngừng hội tụ trên tay trái, bàn tay trắng nõn lập tức biến thành màu đen.
"Xuất hiện đi, lão bất tử." Nói xong bóp vào hư ảnh kia, cứ thế mà kéo cô ta ra khỏi thân thể Lạc Huyền Tư.
Thân thể Lạc Huyền Tư mềm nhũn té xuống.
Hư ảnh bị lôi ra bên ngoài cơ thể hoảng sợ nhìn Tiêu Trần, đột nhiên quỳ xuống, càng không ngừng dập đầu với Tiêu Trần.
"Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng."
"Rầm!"
Tiêu Trần chán ghét nhìn qua, lập tức đá một cước trên đầu hư ảnh kia, tan thành mây khói.
Loại chuyện đoạt xá này, cho dù là ở nơi nào cũng đều là phạm vào tối kỵ đấy.
Mỗi tay Tiêu Trần ôm một cái, nhanh chóng trở lại chỗ cũ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo