Phải một lúc lâu sau, Lạc Huyền Tư mới định thần lại, sau khi xác nhận con quái vật đó đã rời đi, Lạc Huyền Tư đột nhiên ngồi phịch xuống đất.
Mồ hôi ướt đẫm toàn thân.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lạc Huyền Tư cõng bà lão hôn mê trên lưng và nhảy ra khỏi huyệt động.
Khi vừa ra khỏi huyệt động, ánh sáng đỏ trong mắt cô ấy nở rộ, Tu La Nhãn nhìn thấu ảo ảnh, trong nháy mắt đã nhìn thấy mấy chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo trên bầu trời.
"Lạc Huyền Tư, đến đây tìm tôi."
Nhìn thấy mấy chữ to đó, Lạc Huyền Tư không khỏi run lên.
Chữ xấu như vậy, chỉ có một người có thể viết ra.
Cùng lúc đó, những học sinh sống sót không ngừng chạy trốn trong di tích này đồng thời dừng lại.
Bởi vì tất cả đều nhận thấy thứ đáng sợ đang đuổi theo bọn họ đã không còn động tĩnh.
...
"Vị Hoàng Hạc huynh này thật đúng là thần. Trên giang hồ đã không còn nhân vật như thế, nhưng truyền thuyết của hắn ta vẫn còn lưu truyền."
Tiêu Trần ngồi trên lưng con sư tử hỏa diễm và nhìn xung quanh như một sơn đại vương.
Cô gái trong ngực hắn đã nặng nề thiếp đi, cô đã sớm kiệt sức sau khi trải qua bao trắc trở.
"Huh Huh..."
Một âm thanh kỳ lạ giống như tiếng thở nhẹ vang lên xung quanh.
Ngọn lửa màu xanh trong mắt Tiêu Trần nhảy lên, có thể nhìn hết mọi thứ trong bóng tối.
"Vãi, cái quái gì vậy?"
Nhìn thấy đám quái vật chạy tới cực nhanh trong đêm tối, ngay cả người có kiến thức rộng rãi như Tiêu Trần cũng phải sửng sốt.
"Giống như sói, giống như hổ, giống như rồng, giống như chim? Ồ, muôn hình vạn trạng nhỉ."
Tiêu Trần nhịn không được ói ra hai câu, rồi yên lặng cảm nhận trạng thái của những con quái vật này.
Không phải là vật sống, mà là oán khí ngất trời, đây có lẽ là thứ sinh ra từ oán hận sau một thời gian dài.
Thực lực của chúng chỉ ở mức trung bình, cơ bản đều khoảng trong Tam Cảnh, có mấy con khá mạnh có lẽ trên Tam Cảnh sơ kỳ.
Dù sao bọn chúng chỉ là những thứ không có ý thức, chỉ biết giết chóc thì có thể mạnh đến đâu.
Số lượng rất nhiều, Tiêu Trần dò xét sơ qua một lát, hắn có thể nhìn thấy có lẽ chỉ hơn mấy chục con.
Còn rất nhiều con khác từ bốn phương tám hướng đang chạy đến. Chiếc loa lớn của Tiêu Trần đã trở thành một thần khí để dụ quái vật danh xứng với thực.
Tiêu Trần nghĩ nghĩ, giết từng con một sẽ có chút phiền phức, cho nên hắn tính một lưới bắt trọn bọn chúng.
Nhưng hắn không thể sử dụng chiêu thức sát thương lớn trên diện rộng, lỡ như giết Tiểu Huyền Tư thì được không bù mất.
Tiêu Trần sờ sờ cằm, trong đầu suy nghĩ đến chiêu thức hữu ích.
Các chiêu thức trong Thiên Chinh Quyết có phạm vi sát thương quá lớn, có thể trực tiếp san bằng nơi này.
Có mấy chiêu có thể một chọi một, nhưng thực lực của hắn hiện tại không dùng được.
Bát Bộ Quỷ thì chẳng có môi giới gì nhập vào Quỷ đạo cả.
“Tại sao cái tên ngu ngốc Minh Ti đó lại tạo ra loại công pháp ngu xuẩn như Bát Bộ Quỷ chứ?” Tiêu Trần nhịn không được chửi vài câu.
Vốn là con quỷ thứ tám trong mộc quỷ có tác dụng thanh lý cực mạnh đối với oán khí, nhưng mà Tiêu Trần nhìn điều kiện mộc quỷ nhập Quỷ đạo, bắt đầu mắng bạn tốt Minh Tư ngay tại chỗ.
Môi giới để mộc quỷ nhập Quỷ đạo lại là "Vạn quỷ mộc", cái đồ chơi này chỉ có Minh Bộ mới có, bây giờ Tiêu Trần đi đâu tìm được đây?
Tiêu Trần nhìn quái vật càng ngày càng gần, cảm thấy hơi nhức não.
Ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, một tia tử khí bắn ra từ đầu ngón tay, bắn thẳng đến đầu một con quái vật trong số đó.
"Rầm!"
Đầu quái vật nổ tung ầm ầm, nhưng mà quái vật cũng không dừng lại bước chân đang chạy băng băng.
Quái vật không đầu vẫn chạy vô cùng uy vũ như trước, cái đầu bị nổ tung kia sau mấy hơi thở lại mọc ra.
Tiêu Trần đỡ trán, quả nhiên là như thế này, có oán khí khổng lồ chống đỡ, mặc dù những đồ chơi này có bị nổ thành cặn bã, cũng rất nhanh có thể phục hồi như cũ trong oán khí.
Nếu như không hoàn toàn xóa đi những oán khí này, những quái vật này sẽ cứ như keo da chó, vẫn luôn dính vào mình.
Giờ phút này trên bầu trời đột nhiên xẹt qua một vệt sáng, chói lọi lóa mắt.
Nó giống như là sao băng thẳng tắp vọt tới Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhìn rõ vệt sáng kia, bèn lật tay mở ra một cái túi miệng rộng.
"Bộp~!"
Một con chim lửa xinh đẹp bị Tiêu Trần quất tới đầu óc choáng váng, quay vòng vòng trên không trung nhiều vòng lớn mới dừng lại.
Vẻ mặt Tiêu Trần đen lại chỉ vào chim lửa: "Cô có tật xấu thế, làm gì mà không có việc gì lại cứ muốn chui vào trong thân thể lão tử?"
Con chim lửa này chính là linh hồn Chu Tước lúc trước đã xuất hiện trong hang động.
Nó không vừa ý bất cứ một người nào trong hang động, thậm chí ngay cả ký chủ của Tu La nhãn, Lạc Huyền Tư cũng không vừa ý.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo