Tiêu Trần nhìn ánh mắt này, đột nhiên ma xui quỷ khiến nhẹ gật đầu.

Ông lão đột nhiên nở một nụ cười, hàm răng của ông rất trắng.

Tiêu Trần cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng đây là chuyện đã xảy ra trong quá khứ, hắn không thể xen vào, nhưng hắn lại có cảm giác như đang nói chuyện với tổ tiên.

Ông lão lộ hàm răng trắng bóng, giơ bàn tay dính đầy máu tươi liên tục đập mạnh vào mặt trống.

Theo những cử động của ông, những gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường lan ra theo tốc độ của chiếc trống lớn.

Những gợn sóng quét qua đại địa vỡ vụn, quét qua những thi thể khổng lồ.

Từng người một, những thân ảnh hư ảo leo lên từ thi thể của những sinh linh đó.

Trận chiến của các thần hồn.

Họ dùng thần hồn để chiến đấu, sau khi chết, sẽ hoàn toàn tan thành mây khói.

Xông vào vết nứt lớn trên bầu trời đầu tiên là thần hồn của Bạch Hổ, tính tình của hắn ta có vẻ không được tốt lắm.

Lần này Tiêu Trần có thể nhìn thấy rõ ràng trận chiến trên bầu trời.

Với tư thế ngọc nát đá tan, thần hồn của Bạch Hổ lao thẳng vào vết nứt lớn.

Điểm khác biệt là lần này không có Ngũ thải thần huyết rơi xuống, thần hồn của Bạch Hổ hóa thành đốm sáng màu trắng, hoàn toàn tiêu tán giữa đất trời.

Bị thần hồn của Bạch Hổ đánh trúng, vết nứt lớn màu đen kia kịch liệt run rẩy, giống như vừa nhận lấy một cơn đau dữ dội.

Sự đói khát trong Con mắt trong vết nứt lớn ấy đã biến thành sự tức giận tột độ.

Phía trên đại địa vỡ vụn, vô số chiến hồn bay lên không trung, không có một sinh linh nào quay đầu lại.

Tất cả bọn họ đều mang theo một khí phách cực kỳ oanh liệt.

Hình ảnh biến đổi, cuộc đại chiến kết thúc.

Vết nứt lớn trên bầu trời đã bị vỡ vụn, máu đen không ngừng chảy ra từ những Con mắt cực kỳ tà ác đó.

Đột nhiên những Con mắt đó như cảm nhận được điều gì, tất cả Con mắt của chúng đều nhìn thẳng vào Tiêu Trần.

Trong mỗi Con mắt đều tản ra một cảm xúc khác nhau, có sợ hãi, có phấn khích, có khao khát.

Nhìn thấy những Con mắt khó giải thích này, Tiêu Trần liếc mắt, hắn giơ tay phải lên ngoắc ngoắc ngón trỏ, rồi rống lên bằng một giọng điệu vô cùng gợi đòn.

"Mày, lại đây đi! Ha ha ha…" Tiếng cười trêu tức của Tiêu Trần vang lên trong đất trời.

Dần dần vết nứt lớn bắt đầu khép lại, cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.

Chỉ còn một mình ông lão không có da còn sống, ông nhìn đại địa tan nát vô biên và những thi thể, rồi ngồi xổm trên mặt đất gào khóc.

Cho đến giờ phút này, cảnh tượng trước mặt Tiêu Trần bắt đầu thay đổi như đèn kéo quân.

Xuân đi đông đến, đông qua hè về.

Ông lão không da đi trên đại địa vỡ nát, cõng theo chiếc trống lớn không tương xứng với thân hình của mình trên lưng.

Ông lão chọn một đại địa và bắt đầu đào hố, dùng tay từng chút, từng chút đào bới.

Không biết đào bao nhiêu năm, ông lão lại bắt đầu lấp hố.

Nhưng không có gì được đưa vào hố cả.

Sau đó ông lão lại bắt đầu khắc bia, từng chút một, từng chút một, trông vô cùng cô độc.

Cuối cùng, ông lão không da cõng theo một chiếc trống lớn, đi vào một ngọn núi đen và biến mất giữa đất trời.

Khung cảnh trước mặt Tiêu Trần lại thay đổi, đám cỏ dại vàng úa và cây cối trơ trụi quen thuộc, hắn đã trở lại hiện thực.

Tiêu Trần nhìn những ngôi mộ nhỏ trên mặt đất, khẽ thở dài.

Tiêu Trần suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng cúi đầu trước mảnh đại địa hoang vu này.

"Mặc dù tôi không biết tại sao mọi người lại làm dốc sức liều mạng như thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng mọi người rất trâu bò."

Tuy giọng điệu của Tiêu Trần có vài phần trêu đùa, nhưng vẻ mặt của hắn lại vô cùng nghiêm túc.

Tiêu Trần rời khỏi di tích và trở về thực tại.

Những gì xảy ra trong di tích khiến Tiêu Trần cảm thấy như thể mình đã cách một đời.

Rốt cuộc, con mắt tà ác đó là gì?

Tại sao những sinh linh mạnh mẽ đó lại chung tay chống lại con quái vật này?

Ai đã vượt qua dòng sông thời gian và nhìn thấy tương lai?

Tại sao bọn họ lại muốn mình cứu khoảng sao trời này?

Họ muốn truyền đạt thông điệp gì qua những hình ảnh còn sót lại đó?

Ông lão không da có còn sống không?

Còn cả tên Đại Đế râu ria có vận khí hoá cửu long kia, trong cơ thể hắn ta dường như cũng có một luồng khí tức cực kỳ tà ác.

Tiêu Trần lắc đầu, cảm thấy có chút rối loạn.

Tiêu Trần ước tính sơ bộ sức mạnh của con quái vật kia, cuối cùng Tiêu Trần đưa ra kết luận.

Nếu cần thực lực Đại Đế đỉnh phong của mình, hắn phải gọi thần tính Tiêu Trần và ma tính Tiêu Trần tỉnh lại, ba hợp lại thành một thì mới có thể chiến đấu với nó.

Nội tâm của Tiêu Trần mờ mịt, hắn biết mình được xưng tụng là người có khả năng chiến đấu nhất trong số các Đại Đế đã từng xuất hiện.

Nhưng đối mặt với con quái vật này, hắn không nắm chắc phần thắng.

"Cái thứ quái quỷ này đến từ đâu vậy trời? Chẳng lẽ là thứ gì đó bò ra từ vực thẳm của đại hư không à?"

Tiêu Trần lẩm bẩm, thân ảnh của hắn lướt về phía thị trấn Lạc Thạch.

 

0.07748 sec| 2413.063 kb