Mặc dù những sinh linh được chôn cất ở đây khác nhau nhưng đều có một đặc điểm chung là đều chết vào năm Thần Đạo thứ bốn trăm bốn mươi bốn.

Tiêu Trần gãi gãi đầu: "Chẳng lẽ năm đó là năm Sao Hỏa va chạm Trái Đất, nên mới chết nhiều boss như vậy."

Tiêu Trần theo thói quen phun ra vài câu chửi, rồi vươn tay nhẹ nhàng bắn về phía một khoảng đất trống.

Mặt đất lập tức nứt ra, đất đai cuồn cuộn dựng lên.

Không có thần huyết, hay bất cứ thứ gì khác còn sót lại, có vẻ như những sinh linh này chỉ được chôn cất tại đây thôi.

“Thật thú vị, Địa Cầu càng ngày càng thú vị.” Tiêu Trần mỉm cười.

Hắn luôn nghĩ rằng thời kỳ Hồng Hoang là lực lượng đỉnh chóp của Địa Cầu, nhưng bây giờ có vẻ như còn có một sự tồn tại bí ẩn và cổ xưa hơn nữa!

Tiêu Trần tiếp tục đi về phía trước, hắn mở ra thần thức, cố gắng tìm kiếm xung quanh xem có người sống nào không.

Cô gái vẫn ngủ say trong ngực của Tiêu Trần sau khi ăn Huyết Liên, lúc này bỗng giật giật đôi mi dài.

Cô gái từ từ mở mắt ra và nhìn thấy nụ cười của Tiêu Trần.

"Cô bé đáng yêu ghê!"

Một giọng nói truyền vào tai cô gái, sau đó má của cô bị người khác véo véo.

Đôi mắt cô gái có chút mờ mịt, như thể cô không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Hả? Ngu luôn rồi à?"

Tiêu Trần búng một cái vang dội vào trán cô gái.

Trong tích tắc những giọt nước mắt đau đớn của cô gái trào ra, cơn đau dữ dội bất ngờ khiến cô gái đang mờ mịt tỉnh lại.

Dường như nhớ lại những gì đã xảy ra, đôi mắt của cô gái đầy vẻ hoảng sợ, cô liều mạng chui vào trong ngực của Tiêu Trần, giống như một chú mèo con đang sợ hãi.

Nói chung, Tiêu Trần rất dịu dàng với các cô gái.

Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ đầu cô gái: "Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây, không có thứ gì có thể làm tổn thương em."

Nói đoạn, Tiêu Trần còn nhét con mèo béo màu vỏ quýt đang nằm trên vai phải của mình vào trong ngực của cô gái.

Con mèo béo màu vỏ quýt vẫn đang ngủ, nhưng sau khi bị đánh thức, nó ngây thơ nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần và cô gái.

Cảm nhận được thân hình núc ních của con mèo béo màu vỏ quýt, cơ thể ấm áp và sự an ủi của Tiêu Trần, cô gái dần dần bình tĩnh lại.

Tiêu Trần muốn đặt cô gái xuống đất, nhưng cô gái giữ chặt quần áo của Tiêu Trần, nói thế nào cũng không chịu buông.

Tiêu Trần bất đắc dĩ cười hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Đừng vội, cứ chậm rãi nói."

Cô gái sụt sịt, nhớ lại những gì đã xảy ra.

Có lẽ nghĩ đến chuyện gì đó khủng bố, đôi tay bất giác tăng thêm lực.

Kết quả là, con mèo béo màu vỏ quýt mà cô đang ôm bị siết tới nỗi phải thè lưỡi ra, một đôi móng vuốt núc ních vẫy vùng trong không khí một cách tuyệt vọng.

"Cô bé ơi, em suýt bóp chết con mèo của tôi rồi này."

Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của con mèo béo màu vỏ quýt, Tiêu Trần không khỏi nhắc nhở cô gái.

Cô gái định thần lại, hơi ngượng ngùng nói lời xin lỗi.

Tiêu Trần hỏi: "Chính xác thì các em đã gặp phải chuyện gì? Sao lại có nhiều thương vong như vậy?"

Cô gái co người lại và run rẩy nói: "Không, em không biết. Bọn em bị tấn công. Bọn em còn chưa kịp phản ứng nữa. Bọn em thậm chí còn không nhìn thấy những gì ở phía bên kia."

"Phụt……"

Tiêu Trần suýt chút nữa tức ói máu.

Hắn trì hoãn ở đây lâu như vậy, cuối cùng, chỉ nhận được ba chữ: "Em không biết."

Nhìn Tiêu Trần tức ói máu, cô gái gãi đầu, rụt rè nói: "Có lẽ nó không phải là người. Hình như em thoáng nhìn thấy một con vật bằng bốn chân."

Tiêu Trần gật đầu, dù sao hắn cũng không trách được cô gái này, tu vi của cô quá yếu.

Nếu Tiêu Trần muốn giết bọn họ, bọn họ sẽ không thể nhìn thấy Tiêu Trần.

“Vậy thì em có biết, một cô gái tên là Lạc Huyền Tư đi hướng nào không?” Tiêu Trần hỏi với hy vọng cuối cùng.

Không nghĩ rằng cô gái gật đầu và chỉ về phía bên phải: "Em và Lạc Huyền Tư học cùng lớp, bọn em đi về phía bên phải."

Thân hình của Tiêu Trần đột nhiên chồm lên, giống như một con đại bàng, lao về hướng cô gái chỉ.

Dọc đường là những ngôi mộ lớn nhỏ, Tiêu Trần hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng, xem ra nơi này thực sự là một nghĩa trang.

"Có lẽ có người thủ mộ đấy."

Bình thường một nghĩa trang chôn cất Thần Ma với diện tích lớn như thế này sẽ có người thủ mộ.

Nhiệm vụ của người thủ mộ là canh giữ nghĩa trang, không để một số trẻ trâu liều lĩnh vào phá hoại, hoặc canh giữ truyền thừa một số thứ gì đó.

Điều đầu tiên Tiêu Trần nghĩ đến là người không da đã khắc chữ lên những ngôi mộ này.

Nhưng Tiêu Trần không biết nghĩa trang này tồn tại từ bao giờ và hắn cũng không chắc liệu người không da kia có còn ở đó hay không.

Bầu trời dần dần tối sầm, nhiệt độ giảm xuống cực nhanh, chỉ trong chốc lát, sương muối dày đặc phủ đầy trên đám cỏ dại xung quanh.

 

0.06152 sec| 2450.953 kb