Tiêu Trần nghi ngờ nhìn nhóc con này, thực sự chút ít hoài nghi trạng thái vừa rồi, có phải nhóc này làm màu hay không.

Linh hồn Chu Tước rụt rụt cổ, ngã vào trong ngực Tiêu Trần nằm ngáy o o.

"Tiểu vương bát đản, dám lừa gạt lão tử." Tiêu Trần lập tức nổ tung nổi cáu.

Ngay khi Tiêu Trần cân nhắc nướng nhóc này thành chim quay, người không da kia đột nhiên xoay người qua.

Một đôi mắt đục ngầu chăm chú nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần, miệng có hơi khép mở, hình như muốn nói cái gì.

Mặc dù không có âm thanh truyền ra, nhưng mà Tiêu Trần thế mà lại cảm nhận được ý tứ người không da muốn truyền đạt.

"Rốt cuộc anh đã tới cứu lấy mảnh tinh không này."

Những lời này không ngừng tái diễn trong miệng người không da.

"Cứu mảnh tinh không này?"

Nghe được câu này, Tiêu Trần lập tức nhớ tới ở Bồng Lai đảo đã gặp được Đại Đế râu quai nón kia.

Hình như ông ta cũng đã nói những lời này, chẳng lẽ hai người này có liên hệ gì?

Thế nhưng mà chỗ Bồng Lai là nơi không thể biết cửa vào, đại biểu chính là Tiên Tần đến đại đường trong thời gian linh khí sống lại này.

Nhìn lại theo thời gian chênh lệch không phải nhỏ tí tẹo.

Ngày tháng cách xa nhau lâu như vậy xa, thật sự sẽ có liên hệ sao?

Nghĩ nghĩ cũng không có kết quả, ngược lại khiến cho đầu óc dính hết vào nhau.

"Tôi cứu con mẹ anh á, anh là ai?" Tiêu Trần mới không có tính tình tốt như vậy đâu, há mồm là mắng.

Đối mặt với Tiêu Trần có thái độ ác liệt, trong ánh mắt đục ngầu của người không da hiện lên một đạo tinh quang.

"Rầm!"

Bóng dáng người không da đột nhiên nổ tung, hóa thành từng tia huyết quang tiêu tán tại giữa thiên địa.

Cảnh tượng trước mắt Tiêu Trần đột nhiên biến đổi, một tràng diện rộng rãi xuất hiện trước mắt hắn.

Không khí nặng nề mà nóng bức cứ như dừng lại, mặt trời trên bầu trời xanh trong chiếu vào nóng rát.

Phóng tầm mắt ra xung quanh là từng tòa núi cao nguy nga, ngọn núi cao ngất xuyên tới mây xanh.

Mỗi một ngọn núi này tòa đều có xu thế kiên quyết ngoi lên thông thiên, tư thế giơ cao tay nâng trời.

Hơn nữa nhìn độ cao căn bản không phải ngọn núi trên địa cầu có thể so sánh với.

Tiêu Trần híp mắt nhìn lại, phía trên mỗi một cái ngọn núi thế mà lại đều có một sinh linh đứng thẳng trên đó.

Có Bạch Hổ khí thế sát phạt thông thiên, có Phượng Hoàng xinh đẹp cao ngạo, còn có cự mãng màu trắng quấn quanh toàn bộ núi lớn.

Thậm chí còn có không biết bao nhiêu cự long, thò ra một cái đầu trong tầng mây.

Cũng có sinh linh hình người, trên người tản mát ra khí thế khủng bố, không kém những sinh vật này chút nào.

Càng có nhiều sinh linh hơn nữa mà Tiêu Trần căn bản không biết, từng sinh linh đều ngẩng đầu nhìn bầu trời, hình như đang đợi cái gì.

Mà phía trên một ngọn núi cao nhất, Tiêu Trần nhìn thấy một cụ già.

Cụ già cởi trần, trên người tràn đầy hình xăm thần bí màu đỏ.

Trước người cụ già bày một mặt trống lớn, trên mặt trống vẽ đầy phù văn quỷ dị.

Thân hình cụ già khô gầy, hình thành đối lập mãnh liệt với trống lớn, lại làm người ta không thể không hoài nghi, cụ già có đủ sức đi gõ mặt trống lớn hay không.

Con mắt đục ngầu của cụ già nhìn chung quanh, hai hàng nước mắt đục ngầu rơi xuống khuôn mặt.

Một cỗ khí thế thê lương và bi tráng tràn ngập trong trời đất.

Tiêu Trần nhìn trận thế trước mắt, nhiều chiến lực đạt trình độ cao nhất như vậy, đã đủ đi đánh ra chiến tranh một vị diện luôn rồi, tụ tập ở chỗ này là vì sao?

"Chẳng lẽ là muốn cứng rắn với Thiên Đạo?" Tiêu Trần nhún nhún vai, Thiên Đạo cũng đáng thương, cũng không làm sai cái gì, nhưng mà ai cũng đều muốn mạo phạm nó.

Đột nhiên một màn xảy ra trước mắt lại thay đổi cách nghĩ của Tiêu Trần.

Từng xiềng xích màu vàng duỗi ra trong hư không, trên xiềng xích tràn đầy văn tự thần bí.

Sức mạnh quy tắc Thiên đạo.

Những xiềng xích này cực nhanh vươn tới những sinh linh trên đỉnh núi, những sinh linh kia quay mắt về phía xiềng xích màu vàng, không chỉ không phản kháng, ngược lại tất cả đều buông lỏng thể xác và tinh thần, tiếp nhận lấy những xiềng xích kia.

Xiềng xích quấn lên những sinh linh kia, hình thành một mặt áo giáp xiềng xích trên mặt ngoài thân thể.

"Thiên Đạo thế mà lại đang giúp trợ những sinh linh này, rốt cuộc bọn họ sẽ đối đầu với thứ gì?"

Thiên Đạo trợ giúp người tu hành?

Thiên Đạo và người tu hành, hẳn là hai mặt đối lập cực đoan, đầu óc thiên đạo này nát rồi hả?

Một màn này làm Tiêu Trần xem vẻ mặt mờ mịt.

Người tu hành đều là một đám người nghịch thiên mà đi, đều là người đánh cắp số mệnh thiên địa, nói trắng ra là người giành miếng ăn trong miệng Thiên Đạo.

Với tư cách là Thiên Đạo một phương, nếu như không bị người tu hành mạo phạm qua mấy lần, đi ra ngoài cũng ngại mà chào hỏi người khác.

Thiên Đạo trợ giúp người tu hành, vậy thì giống như là cướp giật vào nhà mi, mi là chủ nhân không chỉ không báo cảnh sát, còn chủ động trợ giúp kẻ cướp.

 

1.85935 sec| 2414.703 kb