Tiêu Trần đưa mắt nhìn về phía không trung, muốn nhìn một chút đến cùng là những sinh linh này chiến đấu với cái thứ đồ chơi gì.
Nhưng mà bầu trời ảm đạm ngăn trở ánh mắt, không nhìn thấy bất cứ hình ảnh chiến đấu gì.
Khi thi thể trên bầu trời không ngừng rơi xuống, tốc độ cụ già đập trống lớn càng lúc càng nhanh.
Chiến ý sục sôi đạt đến đỉnh cao, nhưng mà Tiêu Trần lại cảm giác được một cỗ tuyệt vọng thật sâu.
Đó là một loại tuyệt vọng phát ra từ nội tâm, tuyệt vọng không nhìn thấy một tia ánh sáng nào.
"Rầm!"
Một âm thanh đột nhiên xuất hiện trong tai Tiêu Trần, đây là một lần duy nhất Tiêu Trần nghe được âm thanh trong tấm hình im ắng này.
Tiêu Trần nhìn lại theo nơi phát ra âm thanh, phát hiện trống lớn trước người cụ già thế mà lại bị gõ đến xuất hiện một vết rách.
Cụ già tuyệt vọng tựa phía trên cái trống lớn, lặng người nhìn vết rách kia, trong mắt đều là tuyệt vọng.
Bên trên bầu trời có thi thể sinh linh không ngừng rơi xuống như trước, cụ già đột nhiên ngồi thẳng lên, điên cuồng gầm thét với bầu trời.
Cánh tay cụ già khô gầy hung hăng cắm vào da đầu của mình.
Cụ già dùng hết sức lực toàn thân xẻ da đầu của mình ra hai bên.
Thống khổ cực lớn bao vây cụ già, ánh mắt cụ già lại kiên quyết nhìn vết rách trên trống lớn.
Trong chớp mắt một miếng da người nguyên vẹn lột ra trên người cụ già xuống, cụ già thế mà lại lột bỏ da của chính mình.
Hoa văn cơ bắp màu đỏ tươi cực kỳ chướng mắt, máu tươi không ngừng nhỏ ra.
Cụ già run rẩy thân thể, cầm lấy da chính mình hung hăng vỗ vào phía trên trống lớn, che lại vết rách kia.
Cụ già không da nhếch miệng cười cười, hai tay điên cuồng nện xuống, chiến ý sục sôi bị kích phát lần nữa, thảm thiết đến cực điểm.
Máu tươi nhuộm hồng cả trống lớn, thần huyết nện xuống trời đất, dưới tấm hình khủng bố này lại là tuyệt vọng sâu không thấy đáy.
Tiêu Trần cau mày chăm chú nhìn chằm chằm bầu trời, hỏa diễm màu xanh lam trong mắt không ngừng nhảy động.
Nhưng mà đó cũng không phải chuyện thật sự xảy ra, mặc dù là Tiêu Trần, cũng không nhìn thấy hình ảnh bị mây đen che khuất.
Ngọn lửa xanh trong mắt Tiêu Trần kịch liệt nhảy lên, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.
Đập vào mắt hắn là đại địa bị vỡ thành mảnh những mảnh nhỏ, vô số mảnh vỡ đại địa bay lơ lửng trong hư không.
Đây hẳn là cảnh sau khi đại chiến kết thúc, trên mỗi mảnh đại địa vỡ vụn hầu như đều có một thi thể sinh linh chết trận.
Một ông lão không da quỳ trên một mảnh đại địa vỡ vụn, huyết lệ không ngừng chảy ra từ mắt ông.
Ông ngẩng đầu nhìn chăm chú lên bầu trời, từ trong ra ngoài lộ ra một tia tuyệt vọng sâu sắc.
Tiêu Trần ngẩng đầu, mây đen dày đặc đã tiêu tán, bầu trời xanh thẫm.
Đột nhiên Tiêu Trần liếc mắt, trên bầu trời bỗng xuất hiện biến hóa.
Bầu trời trong xanh ban đầu đột nhiên tối sầm lại, thay vào đó là một màu đỏ sẫm nhanh chóng bao phủ toàn bộ bầu trời.
Một khí tức ngột ngạt xuất hiện trong đất trời đỏ sẫm.
Bầu trời đột nhiên nứt ra, trên bầu trời xuất hiện một vết nứt đen vô tận.
Nhưng Tiêu Trần có một cảm giác rất kỳ quái, hắn cảm thấy không phải bầu trời đang rạn nứt mà là một thứ gì đó khác.
Ngay sau đó cảm giác của Tiêu Trần đã được xác nhận.
Có thứ gì đó trong vết nứt màu đen đột nhiên chuyển động, khi nhìn thấy thứ ở trong vết nứt, ngay cả Tiêu Trần cũng không khỏi sởn cả da gà.
Con mắt.
Trong vết nứt là vô số con mắt.
Vô số con mắt chồng chất lên nhau và lóe hào quang không thể giải thích được.
Tiêu Trần không thể diễn tả được cảm giác mà những Con mắt đó mang lại cho mình.
Tà ác, vô cùng tà ác.
Tham lam, vô cùng tham lam.
Cảm giác ấy giống như một kẻ lớn tuổi mấy chục năm chưa có vợ, chợt nhìn thấy một người đẹp trần truồng, đó là một sự ham muốn tột độ.
Tiêu Trần nhạy bén phát hiện xung quanh vết nứt lớn kia có rất nhiều hố lớn nhỏ khác nhau, trong hố chứa đầy những thứ giống như mạch máu đang không ngừng ngọ nguậy.
Tiêu Trần biết đây hẳn là những vết thương do các sinh linh dùng mạng đổi lấy.
Con mắt vô cùng tà ác trong vết nứt đen đó không ngừng nhìn xuống đại địa, như thể chúng đang tìm kiếm thứ gì đó.
Khi nhìn thấy ông lão không da, những Con mắt này bỗng bừng sáng đến kinh ngạc, một cảm giác thèm thuồng tột độ hoặc là đói khát hiện lên trong Con mắt lấp lánh kia.
Ông lão không da nhìn vết nứt lớn trên bầu trời, rồi đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiêu Trần.
Tiêu Trần có một cảm giác kỳ lạ là dường như ông lão biết hắn đang nhìn ông.
Ông lão nhìn về phía Tiêu Trần, trong ánh mắt đục ngầu của ông ngập tràn khẩn cầu và thương hại, còn tràn trề cả một loại dũng khí không hề sợ hãi.
Tiêu Trần hiếm khi nhìn thấy đôi mắt như vậy.
Ông lão đang khẩn cầu Tiêu Trần cứu khoảng sao trời này, ông đang thể hiện lòng thương xót với tất cả chúng sinh, ông có tinh thần không sợ hãi khi hiến dâng bản thân cho tất cả chúng sinh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo