"ZJ Ôn Châu, ZJ Ôn Châu, nhà máy da Giang Nam đóng cửa rồi..."
Bất kể khi nào hay ở đâu, mấy câu này giống như một con đom đóm trong đêm đen, người ta sẽ luôn bắt được chính xác tiếng hò hét vô cùng nhịp nhàng này ngay cả trên con phố ồn ào nhất.
Mỗi lần nhớ lại hôm nay, mọi người đều bị cái giọng điệu thô bỉ này làm cho hoảng sợ.
Cái loa phía trên bầu trời liên tục lặp đi lặp lại đoạn này, lúc này thế giới đang yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào náo động hẳn.
Bóng tối vô tận bao trùm cả đất trời, tiếng bước chân nặng nề, tiếng thở gấp gáp vang lên trong đêm đen.
Một đội ngũ năm người, trong màn đêm hoang vắng đang tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Dẫn đầu là một cô gái mặc áo giáp đỏ sẫm.
Cô gái có một khuôn mặt lạnh lùng và dáng người mảnh khảnh, tay phải của cô cầm một cây thương huyết sắc.
Đôi mắt cô ấy sáng rực ánh hào quang đỏ tươi, những văn tự huyền ảo xua tan đêm tối bất định trong đôi mắt đỏ rực.
Cô gái cõng một bà già gầy gò, người bà lão bê bết máu, có vẻ bị thương rất nặng.
Đi phía sau cô gái có ba người, một thiếu niên tuấn tú đứng giữa cầm một chiếc đèn lồng màu xanh lá cây.
Ánh sáng xanh lá lờ mờ trong đêm đen này, chiếu sáng một chút phạm vi có thể nhìn thấy.
Mọi người thỉnh thoảng nhìn lại phía sau, vẻ mặt ai nấy đều sợ hãi, dường như trong đêm đen dày đặc đang có một con quái vật ẩn nấp.
"Huh Huh..."
Một âm thanh như tiếng hít thở khe khẽ vang lên bên tai mọi người, khi nghe thấy âm thanh này, tất cả mọi người đều nhìn nhau tuyệt vọng.
Cô gái đột nhiên dừng bước chân đang chạy lại, cô ấy quay người rất nhanh về phía sau đội ngũ.
Đi cuối đội là một cô gái xinh đẹp nhưng quần áo của cô ta rách toe tua, trên người có rất nhiều vết thương, phía trên của cô ta cũng chật vật không chịu nổi.
Cô gái giao bà lão trên lưng cho cô gái kia: "Huyết Di, cô đưa sư phụ đi trước đi, tôi ở đây chặn nó lại."
Mặc dù cô gái xinh đẹp mặt mũi đầy mệt mỏi, nhưng cô ta vẫn lắc đầu sau khi nghe những lời của cô gái nói.
"Huyền Tư, cô dẫn theo lão tổ đi trước đi, lần này đến lượt tôi chặn nó."
Sau khi nói xong, cô ta rút một con dao găm và từ từ mò về phía bóng tối.
Tiếng thở dài của cô gái xinh đẹp kia vang lên bên tai Huyền Tư: "Huyền Tư một số chuyện không phải như cô nghĩ, đừng bị thù hận làm mờ mắt."
Cô gái xinh đẹp kia dường như đang nói di ngôn cuối cùng của mình, nhưng những lời nói này lại rất mơ hồ và khó hiểu.
Cô gái im lặng, đứng nguyên tại chỗ, không chịu rời đi.
“Huyền Tư, nhanh lên nào.” Thiếu niên cầm lồng đèn gọi.
Sắc mặt cô gái trở nên âm trầm, nhanh chóng đi tới trước đội ngũ, lãnh đạm nói với thiếu niên: "Chúng ta không quen, anh đừng gọi thân thiết như thế."
Nói xong, cô ấy không quan tâm đến hai người còn lại, tiếp tục cõng bà lão và lao về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Khuôn mặt tươi cười của thiếu niên cầm lồng đèn dần dần tối sầm lại.
Một thiếu niên khác vẻ mặt có phần nịnh nọt nói: "Việt thiếu, c.m. n cô gái này quả là không biết tốt xấu. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ xử lý cô ấy."
Thanh niên được gọi là Việt thiếu, liếc xéo người bên cạnh: "Lưu Nguyệt Hổ, tôi nghe nói Ba Bước Mê Hồn của Lưu gia các cậu không màu không vị, cho dù có tu vi sâu đến đâu cũng không thể đứng vững, không biết……”
Lưu Nguyệt Hổ cười bỉ ổi, từ trong ngực lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Việt thiếu.
Cả hai cười mà không nói, rồi đuổi theo cô gái đang chạy ở đằng xa.
Vừa chạy Lưu Nguyệt Hổ vừa lo lắng hỏi: "Việt thiếu, cô gái này có tu vi khá cao, chúng ta còn phải dựa vào cô ấy, hiện tại làm như vậy có chút không thích hợp đâu!"
Việt thiếu cười lạnh một tiếng: "Tôi tự có chừng mực. Cô gái Việt Đông Lai tôi thích không ai có thể chạy thoát."
Đôi mắt dài và hẹp của Lưu Nguyệt Hổ khẽ nheo lại, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
...
Hôm nay là đêm thứ năm bọn họ bước vào di tích.
Vào đêm đầu tiên, bọn họ gặp phải một cuộc tấn công không thể giải thích được, thậm chí không ai có thể nhìn rõ thứ gì đang tấn công họ.
Tính mạng bị bóng tối tàn nhẫn gặt hái, chỉ có không ngừng chạy trốn, bọn họ mới có cơ hội sống sót.
Bọn họ không thể tìm thấy lối ra của di tích, bà lão duy nhất biết lối ra của di tích đã bị thương nặng và bất tỉnh.
Để sống sót, bọn họ phải nghỉ ngơi vào ban ngày và chạy như điên vào ban đêm.
Chỉ là trạng thái này có thể kéo dài bao lâu, hiện tại tất cả mọi người đều đã kiệt sức.
Suy nghĩ của cô gái trở lại lớp học vô tư vô lo trước đây.
Cô lén ăn vặt trong lớp, một chàng trai ngồi bên cạnh che cho cô.
Cô thích anh ấy, nhưng có lẽ anh ấy không biết điều đó.
Cô không hiểu tại sao mọi chuyện lại đi đến một bước này, anh ấy lại trở thành kẻ thù lớn nhất của cô.
Anh ấy đã giết người nhà của mình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo