Công tác giải quyết hậu quả của thị trấn Lạc Thạch vẫn đang tiếp tục, một lượng lớn binh lính bảo vệ được điều đến đây.

Sau khi Tiêu Trần đến nơi, hắn trực tiếp tìm Từ Kiến Quân.

Nhìn thấy Từ Kiến Quân ôm đứa bé may mắn duy nhất còn sống sót với vẻ cẩn thận từng li từng tí, Tiêu Trần mỉm cười.

Tên nhóc này thực sự có thể là mấu chốt để Từ Kiến Quân hóa giải được Tâm Ma.

Nhìn thấy Tiêu Trần đến, khuôn mặt có phần đau khổ của Từ Kiến Quân cuối cùng cũng lộ ra vẻ thả lỏng.

“Cao thủ huynh, đây là tử ngọc mà cậu muốn.” Nói đoạn, Từ Kiến Quân đưa ra một cái hộp nhỏ.

Cân nhắc một hồi, Tiêu Trần gật đầu nói: "Gần đủ rồi."

Tiêu Trần mở hộp ra và dậm mạnh xuống đất.

Lấy chân của Tiêu Trần làm trung tâm, các vết nứt lan rộng ra.

Những vết nứt này dường như tuân theo một quy luật nhất định, mang theo một vẻ đẹp đặc biệt.

Điều mà Tiêu Trần thích nhất là loại trận pháp có thể được thiết lập bằng cách dậm chân của mình.

“Thu dọn hiện trường đi.” Tiêu Trần ra lệnh, rồi lắc lắc hộp, từng khối tử ngọc bên trong nhảy ra khỏi hộp.

Sau khi tử ngọc nhảy ra khỏi hộp, chúng không hề rơi xuống đất, mà lơ lửng trên không trung một cách không hợp với lẽ thường.

Tiêu Trần nhẹ nhàng búng vào tử ngọc, những khối tử ngọc này đều rơi xuống những phương vị đặc thù.

Thấy không có ai trong phòng, Tiêu Trần đặt khối tử ngọc cuối cùng dưới chân mình.

Những biến dạng không chân thực xuất hiện trong không khí, một hình ảnh mơ hồ xuất hiện trong không trung, theo thời gian, hình ảnh ngày càng rõ ràng hơn.

Trận pháp này được gọi là Mộng Điệp, Tiêu Trần đã từng thiết lập trận pháp này cho Lạc Huyền Tư, nó có thể thấy những gì đã xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn.

"Các anh xem nó một lát, nhân tiện tổng hợp xem thử có những gia tộc nào tham dự trong đó."

Tiêu Trần bước ra khỏi trận pháp và đi ra ngoài dặn dò đôi lời.

Từ Kiến Quân giờ đã miễn nhiễm với các phương pháp thần kỳ khác nhau của Tiêu Trần.

Mặc dù trận pháp thần kỳ này khiến anh ta rất hâm mộ, nhưng so với trước đây đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tiêu Trần ngẫu nhiên tìm một viên đá, ngồi lên đó rồi trêu chọc thằng nhóc trên người.

"Anh ơi, em muốn ăn hoa hoa."

"Cho nhóc ăn cái búa."

"Anh là tốt nhất, em muốn ăn hoa hoa."

"Cốc! Cốc!" Tiêu Trần búng hai cái vào trán thằng nhỏ.

Tiêu Trần trêu chọc tên nhóc, nhân tiện nhìn tình hình trong trận pháp.

Trong hình ảnh, một khối thiên thạch cao hơn người khiến Tiêu Trần chú ý.

Tiêu Trần nheo mắt lại, khối đá quái quỷ này có lẽ là nguyên nhân dẫn đến sự hủy diệt của thị trấn Lạc Thạch.

Nhíu mày, Tiêu Trần cảm thấy có một luồng khí tức không tốt phát ra từ khối đá, cảm giác đã từng quen.

“Con mắt.” Tiêu Trần đột ngột ngẩng đầu lên, rõ ràng khối thiên thạch này có cảm giác cực kỳ tà ác y hệt Con mắt kia.

Tiêu Trần đột nhiên đến bên cạnh Từ Kiến Quân và hỏi: "Có chuyện gì với khối đá quái quỷ này thế?"

Từ Kiến Quân hét lên một tiếng, một người lính trẻ chạy đến với một túi hồ sơ.

Tiêu Trần lấy tư liệu và đọc nó một cách qua loa, không có nội dung thực chất gì, hầu hết đó là một số kết quả nghiên cứu.

Thời gian thiên thạch này rơi xuống khoảng một nghìn năm trước, thời điểm là thời Đường, là thời kỳ cuối khôi phục linh khí thiên địa lần thứ ba.

“Để ý xem khối thiên thạch này rơi vào tay ai.” Tiêu Trần dặn dò.

Khoảng nửa giờ sau, trận pháp ngừng hoạt động, Từ Kiến Quân tìm Tiêu Trần với khuôn mặt u ám.

“Sao vậy?” Cảm nhận được khí tức hung bạo của Từ Kiến Quân, Tiêu Trần hỏi.

Từ Kiến Quân nghiến răng nghiến lợi nói: "Đám súc sinh này hoàn toàn không coi người thường là người."

Tiêu Trần lắc đầu, loại chuyện này khó tránh khỏi.

"Anh có biết những gia tộc nào tham dự không?"

Từ Kiến Quân có chút thất vọng nói: "Mặt mũi những người này đều lạ hoắc, có lẽ đột nhiên xuất hiện, những người ở đó gọi bọn chúng là lão tổ tông."

"Duy nhất chỉ có thể chắc chắn là nhà họ Việt."

Chà, chỉ cần xác định được một kẻ là đủ rồi, nếu tìm được một kẻ, Tiêu Trần sẽ có cách tìm được những kẻ khác.

Sau khi hỏi vị trí cụ thể của nhà họ Việt, bóng dáng của Tiêu Trần lập tức biến mất trên bầu trời.

...

Nhà họ Việt, một trong những gia tộc hàng đầu ở Hoa Hạ.

Khác với những gia tộc ẩn dật khác, nhà họ Việt rất tích cực hoạt động trong thế tục, thành phố H là đại bản doanh của nhà họ Việt.

Toàn bộ thành phố H, từ trên xuống dưới, từ hắc đến bạch, hầu như tất cả những người có máu mặt đều là người của nhà họ Việt.

Không quá lời khi nói rằng thành phố H có thể được coi là tài sản riêng của nhà họ Việt, nhưng vẫn chưa được làm rõ mà thôi.

Nhà họ Việt tựa như vua một cõi của thành phố H, mà gần đây nhà họ Việt đã có một Thái Thượng Hoàng.

Một thanh niên trông không quá hai mươi tuổi đến nhà họ Việt.

Người thanh niên tự nhận là tổ tiên của nhà họ Việt, điều đáng ngạc nhiên là nhà họ Việt thực sự nhận vị tổ tiên này.

...

0.11607 sec| 2420.859 kb