Tiêu Trần có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của cô gái, bắt đầu dần dần dao động.
Dường như màn đêm mang đến cho cô nỗi sợ hãi rất lớn.
Cảm nhận được cơ thể hơi run rẩy của cô gái, Tiêu Trần ôm chặt lấy tay cô.
Cô gái hơi đỏ mặt nói nhỏ: "Cảm ơn anh".
"Các em bị tấn công trong bóng tối à?"
Cô gái gật đầu, nhưng không thể nói tiếp.
Tiêu Trần lắc đầu, thật sự là một đám trẻ trâu liều lĩnh, cái chỗ quái quỷ gì cũng dám chui vào.
Trong khi đi, thế giới hoàn toàn rơi vào tối tăm, không có dấu vết của ánh sáng.
Không gian trước mặt bọn họ như bị vẩy một lớp mực dày, không thể thấy được cả năm đầu ngón tay.
Hơn nữa trong đêm tối này, vô số luồng oán khí to lớn bốc lên từ vùng đất úa vàng và hòa vào bầu trời đen như mực.
“Có thấy gì không?” Tiêu Trần hỏi.
Cô gái lắc đầu: "Em không thấy gì cả, ngay cả ngón tay của mình cũng không nhìn thấy."
Tiêu Trần gật đầu, có vẻ những người có tu vi thấp bị ảnh hưởng bởi những oán khí đó sẽ bị lạc đường trong đêm tối.
Tiêu Trần lấy con sư tử nhỏ đang ngồi trên vai trái của mình xuống.
“Nhóc con, đốt tí lửa của mày lên cái coi.” Tiêu Trần đặt sư tử nhỏ trên mặt đất.
Sư tử nhỏ quay đầu nhìn lại con mèo béo màu vỏ quýt trong tay cô gái, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị.
Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu sư tử nhỏ: "Yên tâm đi, khi nào trở về, anh sẽ tìm cho mày một cô gái xinh đẹp, cho cô ấy ôm mày mỗi ngày luôn."
Mắt sư tử nhỏ sáng rực, gật đầu lia lịa.
Tiêu Trần nghĩ cũng thấy buồn cười, tên nhóc con này thực thích người đẹp của Nhân tộc.
Có lẽ vì chủ nhân của nó, hình tượng của Hỏa Thần Chúc Dung cũng là một người đẹp của Nhân tộc.
Sư tử nhỏ lay động ngọn lửa trên người, thân hình của nó bỗng chốc biến thành cực lớn.
Ngọn lửa trên người nó phóng thẳng lên bầu trời, tạo thành một cột lửa ở nơi này, xung quanh lập tức được chiếu sáng.
Nhiệt độ cao mãnh liệt ngay lập tức làm bốc hơi mọi thứ xung quanh nó.
Nhưng Tiêu Trần phát hiện ngay cả ngọn lửa khổng lồ trên người sư tử nhỏ cũng chỉ có thể chiếu sáng khoảng cách mười mét xung quanh hắn.
Những oán khí này quá mạnh.
Sư tử nhỏ là vật cưỡi của Chúc Dung, ngọn lửa của nó có lẽ cũng tương tự Bất Diệt Thần Diễm.
Những ngọn lửa thần thánh như vậy không ảnh hưởng nhiều đến những oán khí này.
Sư tử nhỏ dường như cũng cảm thấy ngọn lửa của mình bị cản trở.
Nó gào lên một tiếng tức giận, thanh âm hùng hậu phát ra trong đêm tối, ngọn lửa trên người nó càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Tiêu Trần phải dùng tử khí của mình để bảo vệ cô gái để cô không bị ngọn lửa làm tan chảy ngay lập tức.
Cô gái hai mắt đầy sao nhỏ nhìn chằm chằm con sư tử nhỏ đang từ từ biến lớn, bộ dạng giống như muốn đi lên xoa xoa mấy cái.
Tiêu Trần đến bên người sư tử nhỏ nói: "Đừng lỗ mãng, mày không thể phá tan những oán khí này đâu, chỉ cần duy trì ngọn lửa trên người của mày bùng cháy dữ dội là được."
Sư tử nhỏ gật đầu, uy thế của ngọn lửa trên cơ thể nó đã giảm đi đáng kể.
Nhìn ngọn lửa trên người tiểu sư tử, Tiêu Trần suy nghĩ một chút, hắn không tìm được tiểu Huyền Tư, sao không để cô ấy tự tìm tới mình nhỉ?
Tiêu Trần cảm thấy rằng hắn quả thật là một người cơ trí.
“Mượn châm tí lửa nhá.” Tiêu Trần vẫy vẫy sư tử nhỏ.
Ngọn lửa cuồng bạo trên con sư tử nhỏ lập tức mờ đi, một ngọn lửa lớn đang nhảy nhót trong tay Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhẹ nhàng ném nó đi, quả cầu lửa bay lên trời, ngọn lửa liên tục thay đổi.
Các chữ lớn được tạo ra từ ngọn lửa hình thành trên bầu trời cao, trong bầu trời đêm cực kỳ đen tối, trông chúng vô cùng chói mắt.
Cô gái trong ngực của Tiêu Trần hâm mộ nhìn mấy chữ lớn trên bầu trời: " Lạc Huyền Tư, tới đây tìm tôi."
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, sợ rằng những oán khí này làm mờ mắt những học sinh này, bọn họ có thể không nhìn thấy mấy chữ lớn này.
Trong ánh mắt kinh ngạc của cô gái, một cái loa lớn màu đen xuất hiện trong tay Tiểu Trần.
Chiếc loa biến ảo từ tử khí trông cực kỳ sống động. Thậm chí những nút vặn của loa cũng không thiếu một cái nào.
Tiêu Trần hắng giọng một cái rồi hét vào loa phóng thanh: "ZJ Ôn Châu, ZJ Ôn Châu, nhà máy da Giang Nam đóng cửa rồi, đồ chó chết, ăn chơi cờ bạc gái gú cho đã xong, nợ 350 triệu rồi dẫn theo em gái vợ chạy trốn... "
“Ài~” Tiêu Trần sửng sốt một chút, như là vừa kêu cái gì kỳ quái vậy.
Cô gái lau mồ hôi lạnh trên trán, vậy cũng được hả?
Tiêu Trần ngượng ngùng cười cười: "Ài, he he, dù sao cũng gần như vậy, đều là để thu hút sự chú ý của người khác, nói như vậy thì càng thêm chấn động lòng người hơn."
Tiêu Trần ném cái loa lên trời.
Giọng nói của Tiêu Trần được khuếch đại qua loa, truyền đi rất xa trong bầu trời đêm tĩnh lặng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo