Trong cơn mê, cô gái như nhìn thấy lại gương mặt điển trai của chàng trai ấy.

"Rầm!"

Cô gái đang phân tâm, đột nhiên dưới chân trống rỗng, thân thể của cô ấy bỗng rơi trên không trung.

Dù gì thì cô gái cũng là một người tu hành, tốc độ phản ứng của cô ấy rất nhanh.

Trước khi tiếp đất, cô gái đã kịp chỉnh lại tư thế của mình và không bị thương do tình huống quá bất ngờ.

"Bịch! Bịch! Áu~"

Đó là tiếng hai vật nặng rơi xuống, kèm theo đó là hai tiếng hú thảm thiết vang lên.

Đèn lồng màu xanh chiếu sáng tình hình trước mặt họ.

"Lạc Huyền Tư, tại sao có một cái hố lớn mà cô không cảnh báo với tôi hả?"

Việt Đông Lai đang mang chiếc đèn lồng màu xanh lá, nhìn cô gái có vẻ mặt lạnh lùng, bất mãn nói.

Lạc Huyền Tư không phản ứng, thậm chí không thèm nhìn Việt Đông Lai, cô ấy chỉ cẩn thận nhìn vào cái động lớn mà bọn họ đột nhiên rơi vào.

Việt Đông Lai hừ lạnh một tiếng, kìm nén cơn giận của mình, Lưu Nguyệt Hổ nói đúng, hiện tại hắn ta còn phải dựa vào tu vi của cô gái này.

Bọn họ đã ở trong di tích này bốn ngày năm đêm, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải một cái động lớn ở vùng đất cằn cỗi hoang vu này.

Đây có lẽ là một hầm mộ, có vẻ như nó do con người tạo ra.

Có rất nhiều vết mài trên tường xung quanh.

Nhưng những dấu vết này nhìn hơi mờ, chắc là lâu lắm rồi.

Hầm mộ không lớn, chỉ khoảng chục mét vuông, không có bất cứ thứ gì trong đó.

"Mấy người không đi mau đi, ở đây không có gì cả. Nếu cái thứ quái quỷ đó đuổi kịp, nó sẽ một mẻ hốt trọn chúng ta trong huyệt động này mất."

Lưu Nguyệt Hổ hoang mang nói.

Việt Đông Lai cười nhạo một tiếng: "Lưu gia các cậu lúc nào cũng ra xuất hiện mấy kẻ hèn nhát như cậu nhỉ."

“Lưu gia bọn tôi, nhà nhỏ làm ăn nhỏ đương nhiên không thể so với Việt thiếu được.” Lưu Nguyệt Hổ bị chế nhạo, không những không tức giận, ngược lại còn có ý nịnh nọt.

Việt Đông Lai khinh thường khịt mũi một tiếng: "Quả nhiên bộ dáng là nô tài cả đời."

Việt Đông Lai cầm chiếc đèn lồng màu xanh lá lên và đi lên phía trên hầm mộ.

Lưu Nguyệt Hổ lo lắng nhìn lối vào nho nhỏ trên đầu, như thể sợ có thứ gì đó đột ngột giáng xuống từ phía trên.

Lạc Huyền Tư đặt bà lão xuống mặt đất, rồi lấy ra một viên đan dược màu đỏ đưa vào miệng của bà.

Hơi thở của bà lão rất mong manh, cái chết đang dần dần tiến đến gần bà.

Lạc Huyền Tư sửa sang lại mớ tóc rối bù trước trán của bà lão, gương mặt vẫn vô cảm như trước.

Việt Đông Lai cầm theo đèn lồng và cẩn thận quan sát xung quanh.

Lạc Huyền Tư dường như cảm thấy điều gì đó, cô nhìn về phía trong cùng của huyệt động.

Đúng lúc này, Việt Đông Lai cũng tình cờ xách chiếc đèn lồng và bước đến vị trí đó.

"Hửm?"

Việt Đông Lai tò mò hừ một tiếng, có một chiếc lông vũ màu đỏ dài đến một thước chân đang lẳng lặng nằm ở góc trong cùng.

Việt Đông Lai nhặt chiếc lông vũ lên, lắc nhẹ, dị biến đột nhiên xảy ra.

Một chùm ánh sáng đỏ chói lóa phát ra từ chiếc lông vũ, chỉ trong nhay mắt toàn bộ huyệt động đã được chiếu sáng như ban ngày.

Một ngọn lửa hừng hực bốc lên từ chiếc lông vũ.

Việt Đông Lai theo bản năng ném chiếc lông vũ trong tay đi.

Giây phút tiếp theo hắn ta mới hối hận, vì ngọn lửa này dường như chỉ là ảo ảnh, không có chút cảm giác bỏng rát nào.

Chiếc lông vũ lóe ra ánh sáng màu đỏ kia, ngay cả một tên ngốc cũng có thể nhận ra nó không phải là một vật bình thường.

Việt Đông Lai vươn tay muốn nhặt chiếc lông vũ lên, nhưng vừa khi tay hắn ta chạm vào chiếc lông vũ, chiếc lông vũ đột nhiên vỡ vụn nổ tung, hóa thành những điểm ánh sáng.

Những điểm ánh sáng không ngừng vặn vẹo biến hóa trên không trung, dần dần một con Hỏa Điểu cỡ nhỏ xuất hiện trên không trung.

Bộ lông trên cơ thể của con Hỏa Điểu cực kỳ lộng lẫy, lóe ra ánh lửa rực rỡ.

Nó nhẹ nhàng ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh nhìn lần lượt ba người trong huyệt động.

Việt Đông Lai nhìn con Hỏa Điểu với vẻ phấn khích, bởi vì con Hỏa Điểu trước mặt hắn ta rất giống Phượng Hoàng trong truyền thuyết.

Ngay cả Lạc Huyền Tư lạnh lùng cũng bị thu hút bởi con Hỏa Điểu diễm lệ trên không trung và nhìn chăm chú vào con chim kiêu ngạo kia.

Đúng lúc này, bà lão được Lạc Huyền Tư cho uống thuốc đã tỉnh dậy trong huyệt động sáng ngời.

Nhìn con Hỏa Điểu trước mặt, bà kích động đến nỗi suýt phun ra một ngụm máu.

Lạc Huyền Tư nhẹ nhàng vuốt lưng cho bà lão.

“Trời xanh không phụ lòng người, đây chính là linh hồn Chu Tước trong truyền thuyết, Tiểu Huyền Tư cơ duyên lớn của con đến rồi.” Bà lão hưng phấn nhìn Hỏa Điểu, vẻ mặt vô cùng kích động.

Lưu Nguyệt Hổ cũng bị cảnh tượng rực rỡ trước mặt làm cho kinh ngạc, nghe thấy lời của bà lão, gã tò mò hỏi: "Hiệu trưởng, đó không phải là Phượng Hoàng à?"

Bà lão lắc đầu: "Chu Tước và Phượng Hoàng là hai sinh vật khác nhau."

 

0.19711 sec| 2416.453 kb