Lưu Nguyệt Hổ giẫm lên đầu Việt Đông Lai, đầu của hắn ta lập tức bị nghiền nát, não và máu tươi văng đầy đất.

"Bịch!"

Lưu Nguyệt Hổ đá thi thể của Việt Đông Lai sang một bên như đá một con chó chết.

Gã nhìn bà lão và Lạc Huyền Tư bị trúng độc, rồi nhìn lên linh hồn Chu Tước đang xem một kịch vui trên không trung.

Gã cô đơn lắc đầu rồi lấy ra một viên đan dược màu đỏ, đưa vào miệng Lạc Huyền Tư.

Lạc Huyền Tư dửng dưng nhìn gã, Lưu Nguyệt Hổ cười khổ nói: "Yên tâm đi, đây là thuốc giải."

Nhìn người bạn cùng lớp đầy mưu mô này, Lạc Huyền Tư cuối cùng đã chọn tin tưởng gã.

Đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi, nếu vẫn ở trong tình trạng trúng độc này, có lẽ cô ấy sẽ không sống được bao lâu.

Sau khi uống thuốc giải, Lạc Huyền Tư cầm cây thương huyết sắc bên cạnh, bất ngờ tấn công.

Đầu thương chĩa thẳng vào cổ họng Lưu Nguyệt Hổ, thực lực chênh lệch giữa hai người là quá lớn khiến Lưu Nguyệt Hổ không thể tránh khỏi.

Cuối cùng, mũi thương của Lạc Huyền Tư dừng lại trên cổ họng gã.

Giọng nói lạnh lùng của Lạc Huyền Tư phát ra: "Nếu như vừa rồi tôi thật sự mở miệng, anh định cho tôi nổ tung luôn à?"

Trước lời buộc tội của Lạc Huyền Tư, Lưu Nguyệt Hổ lắc đầu: "Không đâu, tôi hiểu rất rõ Việt Đông Lai. Hắn ta không tin ai khác ngoài bản thân, hắn ta nhất định sẽ đề phòng tôi."

"Viên bạo liệt đan đó không thể vào miệng cô được."

Lưu Nguyệt Hổ lắc lắc con dao găm trong tay và nói: "Tôi đã chuẩn bị rất lâu để giết hắn ta. Tu vi của tôi quá thấp, nên tôi chỉ có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi này."

Nói xong, sắc mặt Lưu Nguyệt Hổ u ám hẳn, trong miệng gã phun ra từng ngụm máu tươi.

Gã nhìn dao găm trong tay, đau thương cười nói: "Đồ Long Chủy, hại người hại mình."

Nói đoạn, dao găm trong tay gã ầm ầm nổ tung và tan biến trong không khí.

Đồ Long Chủy không phải là tên của một loại vũ khí, mà là một loại công pháp, nó dùng tinh khí của bản thân làm đại giá, ngưng tụ lại thành một con dao găm với sức mạnh giết người rất lớn.

Tương truyền, Đồ Long Chủy này có thể ám sát những người mạnh hơn mình gấp mấy lần, công pháp này cũng là một công pháp phải học của một số tử sĩ và sát thủ.

"Dung Nhi, anh đến đây, xin lỗi vì đã để em đợi lâu."

Lưu Nguyệt Hổ chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo ý cười.

Lạc Huyền Tư thu lại cây thương trong tay, lặng lẽ nhìn thi thể Lưu Nguyệt Hổ.

Cô ấy không biết Lý Dung trong miệng gã là ai, nhưng cô ấy có thể cảm nhận được bi thương sâu sắc trong lòng Lưu Nguyệt Hổ.

Linh hồn Chu Tước trên bầu trời, sau khi xem một vở kịch, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức.

Nó vỗ cánh, rồi biến thành một luồng ánh sáng, lao ra khỏi huyệt động và biến mất vào bầu trời đêm.

Thật nực cười, cuối cùng thì không ai có được "cơ duyên lớn" này.

"Rầm!"

Lúc này, mặt đất trên đầu họ đột nhiên rung lên, như có vật gì khổng lồ rơi xuống mặt đất.

"Huh Huh..."

Lần lượt, những âm thanh nhẹ như tiếng hít thở vang lên trong không khí.

Đến rồi, điều đáng sợ trong bóng tối cuối cùng đã đuổi đến đây.

Khí trên toàn thân Lạc Huyền Tư tuôn ra, ở trong huyệt động này, cô ấy không có cách nào để tránh, muốn trốn cũng không trốn được.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Mặt đất trên đầu không ngừng rung chuyển, âm thanh đào đất kịch liệt vang lên trên đầu.

Một móng vuốt khổng lồ không ngừng xé toạc cửa động chật hẹp.

Trong nháy mắt, cửa động giống như đậu hũ, bị xé toạc một mảnh lớn, từ trên cao thò ra một cái đầu khủng bố.

Không ai có thể mô tả nó là sinh vật gì, có lẽ nó hoàn toàn không còn sống.

Cái đầu của nó giống như do vô số động vật tập hợp lại, lộn xộn đến mức không thể phân biệt được.

Chỉ có đôi mắt của nó, không có đồng tử, một mảnh đen kịt, chứa đựng sự oán hận vô tận.

Dù Lạc Huyền Tư có Tu La Nhãn cũng không khỏi rùng mình khi nhìn vào đôi mắt đó.

Trong cái miệng rộng khủng bố chảy ra một chất lỏng sền sệt rơi xuống vách động, vách động bị âm thầm ăn mòn thành những cái hố lớn.

Lạc Huyền Tư cắn chặt môi, máu tươi chảy ra nhưng không hề hay biết.

Một cảm giác bất lực sâu sắc bao trùm lấy cô ấy, cảm giác bị áp bức bởi thứ đáng sợ và ghê tởm này quá mạnh mẽ.

Lúc này hai từ “phản kháng” nghe thật nực cười biết bao.

Khi miệng con quái vật sắp lao vào cắn Lạc Huyền Tư, giữa đất trời đột nhiên vang lên những thanh âm vô cùng không hài hòa.

"ZJ Ôn Châu, ZJ Ôn Châu, nhà máy da Giang Nam đóng cửa rồi, đóng cửa rồi, đồ chó chết, ăn chơi cờ bạc gái gú cho đã xong... "

m thanh quỷ dị này vô cùng chói tai trong màn đêm tĩnh lặng này.

Con quái vật lắc đầu, toàn bộ thân hình của nó đột nhiên biến mất.

Giữa đất trời, giọng nói chói tai kia lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi, làm cho đêm khuya thanh vắng tăng thêm vài tia nhân khí.

 

0.15724 sec| 2406.266 kb