Có lẽ cô gái bị thương chưa lâu, máu toàn thân chưa chảy hết, vẫn còn thoi thóp một hơi cuối cùng.

Tiêu Trần đưa tay vào miệng và móc ra một cánh hoa.

Tiêu Trần chỉ có thể dùng chín cánh hoa ở trung tâm Huyết Liên, còn lại chỉ đành dùng để cứu người.

Đương nhiên, nếu Tiêu Trần biết cách luyện đan, hắn có thể dùng Huyết Liên để luyện thành một lò đan dược cực phẩm.

Mấu chốt là Tiêu Trần thật sự không biết luyện đan, cho nên bây giờ hắn chỉ có thể phung phí của trời mà cho người khác ăn hết Huyết Liên.

Nếu bị tông sư luyện đan nhìn thấy, có thể sẽ tức đến nỗi đâm đầu mà chết.

Huyết Liên dần phát huy tác dụng trên người cô gái, vết thương từ từ khép lại, hô hấp cũng ổn định hơn.

Tiêu Trần ôm cô gái và rời khỏi cái hố đẫm máu này.

"Chẳng lẽ không có sinh vật sống nào ở cái nơi chết tiệt này à?"

Tiêu Trần nghĩ đến vết thương trên cổ cô gái, rõ ràng là do bị cắn.

"Hửm?"

Tiêu Trần vừa đi, khóe mắt liếc qua chợt nhìn thấy một ụ đất nhỏ, phía trước ụ đất nhỏ có một tấm bia đá, trông giống như một ngôi mộ.

Điều này khiến Tiêu Trần nổi lên hứng thú, tên nào ngu vl~ chôn thi thể ở thế giới nhỏ mà mình tạo ra?

Chuyện này giống như một người bình thường chôn một người chết trong nhà của mình vậy.

Ụ đất nhỏ không lớn, xung quanh là cỏ dại khô héo, nhìn có vẻ hơi thê lương.

Trên tấm bia đá giống như bia mộ màu xám ghi một dòng chữ kỳ lạ.

Dòng chữ nguệch ngoạc, Tiêu Trần nhìn không hiểu, nhưng một lực lượng chấn động thần bí bỗng nảy lên trước bia mộ.

Tiêu Trần vươn tay vuốt ve mấy chữ kia, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt cảm nhận ý nghĩa của nó.

Hễ là những văn tự đã xuất hiện đều là những thứ đã được trời đất công nhận và đều để lại ấn ký giữa trời đất.

Cho dù Tiêu Trần không hiểu, nhưng hắn có thể cảm nhận, có khi những chấn động thần bí kia có thể giúp Tiểu Trần.

Một hình ảnh quỷ dị hiện lên trong đầu Tiêu Trần.

Một người ngồi xổm trước tấm bia đá, trong tay cầm một chiếc búa và một chiếc dùi, đập liên hồi vào tấm bia.

Một người, Tiêu Trần thậm chí không biết đây nên được gọi là người hay không.

Bởi vì người này không có da, những đường vân cơ bắp màu đỏ tươi trên khắp cơ thể hắn ta hiện rõ, máu tươi tí tách rơi trên mặt đất.

Một hơi thở bi tráng và thê lương truyền ra từ người không da, mang theo một nỗi bi thương sâu sắc.

Từng chữ rõ ràng hiện lên trên bia đá cùng tiếng gõ của người không da.

Tiêu Trần thuận lợi cảm nhận được ý nghĩa của dòng chữ đó.

"Bạch Hổ, một trong Tứ Tượng, mất vào năm Thần Đạo thứ bốn trăm bốn mươi bốn."

Tiêu Trần nhẹ nhàng thu lại bàn tay chạm vào tấm bia đá, hình ảnh trong đầu cũng biến mất theo.

"Bạch Hổ Tứ Tượng?"

Tứ Tượng không phải là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ à? Đây đều là những thánh thú trong truyền thuyết, được truyền từ đời này sang đời khác trong hệ thống thần thoại Hoa Hạ.

Còn về thời đại cụ thể xuất hiện của Tứ Tượng thì dường như vẫn chưa có kết luận cụ thể.

Bây giờ có vẻ như đó là năm Thần Đạo được ghi trên bia mộ.

Chỉ là Thần Đạo này, là ở thời đại nào?

Phong Thần? Hồng Hoang? Những thời kỳ xa xôi này dường như không ghi lại niên hiệu như vậy, hoặc là lâu hơn nữa từ thời thượng cổ, viễn cổ, hay thậm chí là thời kỳ Hỗn Độn mới bắt đầu.

"Dám dùng từ Thần Đạo làm niên hiệu, có chút thú vị!"

Tiêu Trần lẩm bẩm nói, rồi tiếp tục đi về phía trước, mới đi được vài bước hắn lại nhìn thấy một nấm mồ nhỏ khác.

Trước mộ cũng có một tấm bia, trên bia mộ vẫn có một dòng chữ như trước.

"Minh Hà lão tổ, chủ nhân A Tu La đạo, mất vào năm Thần Đạo thứ bốn trăm bốn mươi bốn."

"Mặc dù chưa nghe nói về nhân vật này, nhưng có vẻ như lão ta rất trâu bò."

Tiêu Trần lẩm bẩm, rồi bắt đầu tìm kiếm những ngôi mộ nhỏ như vậy theo bản năng.

Quả nhiên, cách đó không xa cũng có một ngôi mộ nhỏ.

"m Thiên Tử, chủ nhân Địa Ngục đạo, mất vào năm Thần Đạo thứ bốn trăm bốn mươi bốn."

Tiêu Trần nhíu mày, chẳng lẽ nơi quỷ quái này là nghĩa trang? Chôn cất một đám đại lão đã ngã xuống à?

Tiêu Trần tiếp tục đi về phía trước, quả nhiên, cứ đi vài bước, hắn có thể nhìn thấy một ngôi mộ nhỏ, các chữ chạm khắc trên những ngôi mộ này cũng rất đa dạng.

Một số Tiêu Trần biết, một số thì không.

"Thanh Long, một trong Tứ Tượng, mất vào năm Thần Đạo thứ bốn trăm bốn mươi bốn."

"Thao Thế, chủ nhân Ngạ Quỷ đạo, mất vào năm Thần Đạo thứ bốn trăm bốn mươi bốn."

"Minh Thương Hải, Tiên Long tinh đại năng, mất vào năm Thần Đạo thứ bốn trăm bốn mươi bốn."

"Diễm Thiên, Liệt Diễm Tinh Hỏa Chủ, mất vào năm Thần Đạo thứ bốn trăm bốn mươi bốn."

“Hả?” Tiêu Trần có chút kinh ngạc: “Vãi cả lìn, trâu bò thật, có cả bạn bè ngoài hành tinh luôn.”

Xem tiếp một lượt, Tiêu Trần suýt chút nữa hoa cả mắt.

 

0.14595 sec| 2405.977 kb