Tiêu Trần vòng quanh tế đàn bằng đồng để đi lên, vừa quan sát tế đàn vừa nói.
“Có chút sinh linh vô cùng mạnh mẽ, một giọt máu tươi, khả năng đều sẽ tạo thành một trận đại nạn khắp nơi.”
“Linh khí của trái đất mới vừa hồi phục, tầm mắt của các người còn chưa đủ rộng lớn, sống càng lâu, cậu sẽ biết hiểu được càng nhiều chuyện hơn.”
“Bộp bộp!”
Tiêu Trần rảnh rỗi không có việc gì vỗ hai cái lên tế đàn, kết quả bằng mắt trần có thể thấy rung động từ trên tế đàn tản ra.
“Bịch.”
Mặc dù có tử khí hộ thân, Dạ Nha vẫn bị những gợn sóng này hung hăng đập vào tường.
Dạ Nha phun một búng máu tươi ra ngoài, Tiêu Trần có chút ngượng ngùng xoa xoa tay: “Thật ngại quá, hơi ngứa tay.”
Dạ Nha vẻ mặt u oán nhìn Tiêu Trần, tay anh hơi ngứa lại khiến tôi chịu một trận tổn thương.
“Cho cậu cái nhắc nhở, về sau đừng đến nơi quỷ quái này di chuyển, đặc biệt cái tế đàn này, các người tốt nhất đừng có đụng vào.”
Tiêu Trần lại phát hiện trên tế đàn có cỗ oán khí pha tạp, những oán khí này rõ ràng bị phong ấn.
Nếu như ngày nào đó tế đàn vỡ nát này được giải phóng, có thể sẽ tạo thành một tai họa mà xưa nay chưa từng có.
Tiêu Trần lắc đầu: “Nơi quỷ quái này vừa nhìn đã thấy không bình thường, những học viên kia còn tiến vào bên trong, cái này là muốn chết sao? “
Dạ Nha bất đắc dĩ buông tay: “Hiện tại những người tu hành này, không những tự tin, thậm chí còn có chút kiêu ngạo, cả ngày một bộ Thiên vương đại, bộ dạng Vương nhị hắn, khuyên cũng không thể khuyên được.”
“Ha ha.” Tiêu Trần cười lạnh một tiếng: “Biết càng ít lại càng bành trướng, quả nhiên lời này ở nơi đâu cũng đều có thể áp dụng.”
Tiêu Trần càng xem cái tế đàn vỡ nát này, lại càng cảm thấy thứ này không hề đơn giản.
“Được rồi, tốt nhất là giải tán người dân xung quanh đây vài trăm dặm đi, đến lúc đó nhỡ xảy ra chuyện gì, có thể sẽ tạo thành thương vong diện tích lớn.”
Dạ Nha lại càng hoảng sợ, không nghĩ tới sự tình nghiêm trọng đến như vậy, phạm vi vài trăm dặm ư? Đây là muốn ném một đống đạn hạt nhân sao?
May mắn xung quanh đây là núi lớn, người ở cũng rất ít, dời dân đi cũng không quá vất vả.
Tiêu Trần nhìn một hồi, cũng nhìn không ra nguyên nhân gì, tính thôi.
“Từ khi đầu trâu mặt ngựa khắp nơi quay về, về sau khu vực Nhân tộc hoạt động sẽ càng ngày càng nhỏ, tôi kiến nghị mọi người nên chuẩn bị sẵn sàng.”
Tiêu Trần vỗ tay, đi vào không khí vặn vẹo của di tích.
“Ngoài ra, bất cứ lúc nào cũng phải có lòng kính sợ, thế giới trong mắt mọi người quá nhỏ, thấy còn chưa đủ nhiều.”
Bóng dáng Tiêu Trần chậm rãi biến mất, lưu lại vẻ mặt Dạ Nha như có điều suy nghĩ.
Nhìn cái Tế đàn bằng đồng quỷ dị kia, Dạ Nha xoay người rời đi.
...
Bầu trời u ám, mây đen rậm rạp, gió lạnh gào thét, vang dội.
Đập vào mắt có thể thấy là một sự hoang vắng vô bờ bến, tràn đầy cỏ khô héo vàng, cùng cây cối trơ trụi.
Đây là một thế giới vô hồn, vùng đất hoàn toàn chết lặng.
Đây là thế giới Tiêu Trần trông thấy trước mắt, không khí trầm lặng, vô hồn, hơn nữa oán khí tận trời.
Tiêu Trần nhíu mày, đám này là muốn chết, nơi quỷ quái cũng dám tới, thực sự là không hề có chút kính nể nào.
Tiêu Trần dẫm lên trên đám cỏ khô héo, phát ra những tiếng chói tai ken két.
“Oán khí nặng thật.”
Cảm nhận được tiếng gió gào thét này, Tiêu Trần có hơi nghệt ra.
“Mẹ nó, đây là bị cướp vợ hay giết cha mẹ mà oán như vậy?” Tiêu Trần nhịn không được nhổ phỉ nhổ.
Thần thức phóng ra ngoài, Tiêu Trần cảm nhận được một luồng khí tức ở cách đó không xa, khí tức này yếu ớt vô cùng, cách cái chết không còn xa.
Hình dáng của Tiêu Trần như con chim lớn, nhảy lên thật cao phóng về phía bên kia.
Một mùi máu tanh nồng cực kì, liều mạng chui vào trong mũi.
Tiêu Trần đi tới nguồn của mùi máu tanh phát tán, cảnh tượng trước mắt làm cho Tiêu Trần cau mày.
Trên mặt đất là một cái hố to, trong hố bảy tám thi thể chất ngang dọc lên nhau.
Thi thể đan xen chồng chất nhau, máu tươi chảy ra đã đọng lại, máu tươi cứng lại, bao phủ thi thể phía dưới lại.
Trên thi thể nét mặt cũng là dữ tợn tột cùng, hình như trước khi chết, chịu thống khổ cực lớn.
Xem cách ăn mặc của những thi thể này, xem ra là học sinh của học viện.
Tiêu Trần đếm một cái, số lượng thi thể rõ ràng đạt hơn mười lăm người.
Học viên đi đến di tích này rốt cuộc có bao nhiêu, Tiêu Trần cũng quên hỏi.
Nhưng dựa theo quy mô đội ngũ cứu viện bên ngoài mà nói, số người tuyệt đối sẽ không quá ít.
Tiêu Trần hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng, tiểu Huyền Tư không xuất hiện ngoài ý muốn gì.
Tiêu Trần vung tay lên, một cô gái ở trên đống thi thể “Thi thể”, bay lên.
Đây là luống khí cực yếu mà chính Tiêu Trần cảm nhận được.
Tiêu Trần dò xét tình hình của cô bé, vết thương trí mạng ở nơi cổ.
Nơi đó da tróc thịt bong, máu tươi mờ nhạt, như là bị cắn bởi một cái gì đó.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo