“Quyển pháp quyết này gọi là Băng Phách Sương Hoa, tu hành cho tốt vào, có chỗ nào không hiểu thì lúc nào cũng có thể tới hỏi tôi.”
Tiêu Trần thu lại định thân, đặt mông ngồi lại trên ghế.
Tiêu Trần tốn sức như vậy cũng chỉ vì muốn tìm người hộ đạo cho người nhà, thật sự là hành động bất đắc dĩ.
Tuy Tiêu Trần là Đại Đế, nhưng không thể không thừa nhận một sự thật.
Tư chất tu hành của người nhà hắn thật sự nát bét. Tư chất như vậy chỉ có thể từ từ dò dẫm từng bước một, nhưng giới tu hành là đầm rồng hang hổ, nói không chừng ngày nào đó chỉ một ánh mắt ‘nhìn đểu’ thì đã bị người ta đánh cho bép xác rồi.
Tiêu Trần cũng không thể luôn ở bên mà bảo vệ người nhà, bây giờ chỉ có thể bồi dưỡng mấy người hộ đạo, chờ người hộ đạo trưởng thành, dùng để đảm bảo an toàn cho người nhà hắn.
Thật ra việc này là win-win: cả hai cùng có lợi. Một vị Đại Đế đích thân truyền thụ là chuyện bao nhiêu người tha thiết ước mơ.
Tuy nhiên làm người hộ đạo có rất nhiều hạn chế, nhưng so sánh với chỗ tốt trong đó, thì những hạn chế kia đúng là không đáng kể.
Lúc này Triệu Vô Hoan một câu cũng không nói nổi, đám văn tự đang hoan hô nhảy múa trong đầu, mang đến cho cô ta rung động không gì sánh kịp, thì ra thật sự có một thế giới “Thần Tiên” bay đầy trời như vậy.
Nhìn Triệu Vô Hoan sững sờ, giọng nói của Triệu Vô Cực mang chút khẩn cầu hỏi: “Đại nhân, Tiểu Hoan làm sao vậy?”
“Cút cút nhanh, chim cút mẹ hết đi.” Tiêu Trần không kiên nhẫn, phẩy tay.
Triệu Vô Cực bất đắc dĩ, nhưng hiện tại hình như em gái cũng không bị tổn thương gì, anh ta chỉ đành ngậm miệng đi tới chỗ Triệu Vô Hoan.
“Tiểu Hoan!” Triệu Vô Cực có chút đau lòng gọi.
Triệu Vô Hoan phục hồi tinh thần lại, nhìn Tiêu Trần, trên mặt lộ rõ vẻ xấu hổ.
Thiếu niên này không chỉ cứu anh trai của cô ta, mở cho cô ta cánh cửa thông đến một thế giới khác, thế mà cô ta lại cho rằng hắn ta muốn nhân cơ hội chấm mút.
“Thật... Thật xin lỗi.” Triệu Vô Hoan chân thành bái lạy Tiêu Trần.
Nhưng là hành động này lại khiến hắn nổi giận.
Cảm nhận được sát khí trên người Tiêu Trần, Triệu Vô Cực liền tranh thủ bổ nhào tới Triệu Vô Hoan.
“Rầm.” Một đạp của Tiêu Trần thẳng tắp đá vào lồng ngực Triệu Vô Cực ngăn trước người cô ta, Triệu Vô Cực cuồng phun máu tươi, văng ra ngoài.
Tiêu Trần lạnh lùng nhìn Triệu Vô Hoan nói: “Mấy câu xin lỗi mà có tác dụng thì trên đời này cần quái gì nhiều người chết vậy hả. Bài học thứ nhất cho cô, giới tu hành đếch có phân biệt đúng sai, chỉ phân sống chết, đứa nào còn sống nói cái gì thì chính là cái đấy.”
Triệu Vô Hoan hoảng sợ, hai chân như nhũn ra, lúc nãy, khoảnh khắc sát khí của Tiêu Trần bùng lên, khiến cô ấy không hề hoài nghi bản thân sẽ chết ở chỗ này.
“Khụ khụ.”
Triệu Vô Cực phun ra một mấy ngụm máu lớn, cố gắng đứng dậy, nhưng anh ta thử mấy lần mà vẫn không thành công.
Cú đá của Tiêu Trần đã làm gãy không ít xương trên người Triệu Vô Cực.
Nếu cú đá này trúng vào người Triệu Vô Hoan, có lẽ cô ấy đã không có cơ hội sống sót rồi.
Triệu Vô Hoan sợ đến nỗi choáng váng, đứng sững tại chỗ.
Tiêu Trần nhìn Triệu Vô Hoan đang ngẩn người, giọng điệu lại trở nên dịu dàng:
“Cô trở về ngủ một giấc thật ngon đi, lời của tôi chỉ là muốn giúp cô tránh đi đường vòng, tôi không có thời gian uốn nắn khi cô mắc sai lầm, cô phải nhanh chóng tự trưởng thành đi.”
Tiêu Trần nói xong cũng nhắm mắt lại không phản ứng bọn họ nữa.
Sát khí của hắn đột nhiên phóng lên tận trời, rồi lại đột ngột trở nên vui vẻ hòa nhã, điều này làm cho Triệu Vô Hoan không dám đáp lời Tiêu Trần thêm câu nào nữa.
Nhìn thấy bộ dạng này của Tiêu Trần, Ngục Long phất tay, hai anh em bị một luồng khí nâng lên, bay về phía xa.
“Không có phân biệt đúng sai, chỉ có sống hoặc chết.” Tuy câu này hơi cực đoan nhưng đây chính là quy luật thép, áp dụng mọi lúc mọi nơi trong giới tu hành.
Ngục Long có chút không hiểu, mở miệng hỏi: “Đại Đế, sao phải phiền phức như vậy chứ? Chỉ cần xóa bỏ đi ý thức của cô ta là được mà.”
Tiêu Trần mở mắt, ra vẻ quang minh chính đại nói: “Tôi là loại người đấy à? Một đạo nhân hộ pháp không có linh hồn.”
Ngục Long: “Hờ hờ!”
…
Thành phố C, thị trấn Phong Đô.
Phong Đô, còn được gọi là Phong Đô hoặc La Sơn, nghe nói nơi này được xây dựng theo sự kiểu dáng của Phong Đô chốn âm tào địa phủ.
Có rất nhiều vị âm thần của âm phủ được thờ ở đây, chủ thần là chúa tể của Phong Đô, kẻ đứng đầu vạn quỷ Phong Đô Đại Đế.
Nơi này quanh năm âm u lạnh lẽo, ngay cả ban ngày cũng mang đến cho người ta cảm giác rất u ám.
Người ta nói rằng quỷ thành Phong Đô nổi tiếng với những kiến trúc của chốn âm tào địa phủ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo