Vẻ mặt Ngục Long hòa hoãn lại, xem như đồng ý với cách nói của Tiêu Trần. Tiêu Trần có chút chột dạ nhìn Ngục Long, nếu như để Tiểu Long Nhi biết, tất cả mọi thứ trong bụng mình đều là đồ chơi loạn thất bát tao thì dự là cô nàng sẽ nổi đóa mất.
Tiêu Trần ném cánh hoa cho Triệu Vô Hoan, ra hiệu tự đút cho anh mình đi.
Vẻ mặt Triệu Vô Hoan có chút thất vọng, cô ấy hoàn toàn không tin là một mảnh cánh hoa có thể cứu mạng anh trai mình.
Nhưng bây giờ chỉ có thể xem ngựa chết thành ngựa sống mà cứu chữa. Nhưng điều khiến Triệu Vô Hoan vui mừng như điên chính là cánh hoa này thật sự có thể cứu anh trai sống lại, kể cả khi bác sĩ đã tuyên án vô phương cứu chữa.
Nhìn Triệu Vô Hoan trước mắt đẫm lệ mờ mịt, Triệu Vô Cực đau lòng vỗ đầu em gái.
Tiếp đó, Triệu Vô Hoan lại dập đầu nói lời cảm tạ một trận với Tiêu Trần.
Tiêu Trần lắc đầu nói: “Đừng cảm ơn, đây chính là một cuộc giao dịch, dựa vào nguyên tắc công khai, công bình, công chính, chẳng ai chịu thiệt cả.”
Nghe xong lời Tiêu Trần nói, Triệu Vô Hoan lại khẩn trương rụt cổ lại, có chút lo lắng về giao dịch mà thiếu niên này nói.
Đối với tướng mạo và dáng người của mình, Triệu Vô Hoan vẫn khá là có tự tin đấy, đoán chừng người trong trường học theo đuổi cô ấy còn xếp thành hàng dài kìa.
Nghĩ đến thiếu niên trước mắt có thể yêu cầu mấy thứ bỏ ổi, Triệu Vô Hoan có chút luống cuống, không biết làm sao.
Trong lòng Triệu Vô Hoan không ngừng suy tư, nếu thật là điều kiện kiểu kia, mình phải cự tuyệt thế nào đây?
Nhìn thấy sắc mặt Triệu Vô Hoan khác lạ, Tiêu Trần liếc mắt: “Có nhiều thứ đến tay dễ quá, sẽ khiến người ta cảm thấy cái giá phải trả không đáng lắm.”
Triệu Vô Cực khôi phục dễ dàng quá, có lẽ trong mắt người bình thường chuyện này chỉ là tiện tay mà thôi.
Mà nếu là tiện tay thì nỗ lực phải trả tương ứng hay nói cách khác là thù lao cũng không nên nhiều quá, đây chính là lòng người.
Nếu như vừa rồi Tiêu Trần tùy tiện giở chút trò vặt, bức thiếu nữ đang sốt ruột cứu anh trai đến đường cùng, có lẽ hiện tại cô ta đã không có phản ứng thế này rồi.
Chỉ là Tiêu Trần lười mà thôi, chẳng muốn tính toán với một con nhóc.
Nghe xong lời Tiêu Trần nói, Triệu Vô Hoan đột nhiên tỉnh ngộ lại.
Thiếu niên trước mặt đã cứu mạng anh trai của mình, không phải là chuyện bình thường như ăn cơm uống nước.
Triệu Vô Hoan cắn cắn môi, nặng nề gật đầu nói:
“Yên tâm, cho dù là điều kiện gì thì tôi cũng đều đồng ý với anh.”
Bây giờ đầu Triệu Vô Cực đã tỉnh táo lại, cũng chú ý tới bên này. Khi nhìn thấy Tiêu Trần thì vẻ mặt anh ta vô cùng kinh ngạc:
“Đại nhân, sao ngài lại ở đây?”
“Đây là nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu hả?” Tiêu Trần không vui nói.
Tiêu Trần lại hỏi tới nguyên nhân Triệu Vô Cực bị thương.
Lại là vì tử ngọc. Sau khi Triệu Vô Cực trở về từ sông Tịnh Tịch thì bắt đầu thu mua lượng lớn tử ngọc.
Bản thân Triệu Vô Cực thiên về tà đạo, cho nên biết rất nhiều tà tu. Mỗi người tà tu ít nhiều gì cũng có chút tử ngọc.
Tử ngọc đối với tà tu cũng giống như linh thạch đối với người tu hành bình thường.
Chuyện Triệu Vô Cực thu mua tử ngọc tiến hành vô cùng thuận lợi, nhưng hôm nay, anh ta đột nhiên lọt vào tập kích, chẳng những suýt nữa thì chết mất xác, mà tử ngọc đã tốn bao công sức thu mua cũng bị quét sạch sành sanh.
Triệu Vô Cực và ông lão họ Văn là người giúp mình thu thập tử ngọc, thế mà đều bị tập kích.
Tiêu Trần có hơi điên tiết, rốt cuộc là thằng cháu trai nào đang thu thập tử ngọc, nghĩ cách trèo lên đầu lên cổ mình ăn hôi vậy hả?
Tiêu Trần gật đầu nói: “Được rồi, cứ như vậy đã. Anh đi về trước đi, tạm thời đừng đi thu thập tử ngọc nữa, đợi đến lúc tôi điều tra rõ ràng việc này này rồi nói sau.”
Triệu Vô Cực có chút lo lắng hỏi:
“Đại nhân, vừa rồi tôi nghe Tiểu Hoan nói giao dịch gì đó, đây là chuyện gì vậy?”
“À, vì cứu mạng anh, em gái anh đã đồng ý với tôi một việc.” Nghe xong lời Tiêu Trần nói, Triệu Vô Cực hơi khẩn trương: “Đại nhân, có thể để cho tôi làm thay Tiểu Hoan hay không?”
“Cút cút, một tên đàn ông thô kệch như anh thì làm được gì?”
Nghe xong lời này, hai anh em đều rất căng thẳng, Triệu Vô Hoan che cổ áo của mình thật chặt, ra vẻ muốn khóc.
Tiêu Trần nhìn phản ứng của hai anh em nhà này mà lòng phiền muốn chế, đá một đá vào đầu Triệu Vô Cực.
“Chim cút cho ông.” Tiêu Trần nhịn không được mà nói.
Triệu Vô Cực bị đạp bay ra ngoài, trực tiếp đâm sầm vào một cây đại thụ cách đó không xa.
Đại thụ bị đụng rung lắc dữ dội, lá cây ào ào rơi xuống.
Sau khi rơi xuống Triệu Vô Cực ói ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên vô cùng nhợt nhạt, đầu giống như muốn nổ tung ra.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo