“Anh.”

Triệu Vô Hoan thấy Triệu Vô Cực bị đá ra ngoài, kinh hô một tiếng, muốn chạy ra xem thử.

Nhưng một tia hắc khí đột nhiên bộc phát từ trên người Tiêu Trần, cố định Triệu Vô Hoan nguyên tại chỗ.

Triệu Vô Cực nhìn em gái gặp nạn, cố nén choáng váng đứng lên, chạy đến bên cạnh Tiêu Trần, quỳ trên mặt đất rầm một tiếng.

“Đại nhân, đại nhân, cầu xin ngài thả em gái tôi đi. Tôi thu thập tử ngọc cho đại nhân, không có công lao cũng có khổ lao, cầu xin đại nhân khai ân.”

Lúc này, bàn tay phải Tiêu Trần có một tia tử khí quấn quanh đầu ngón tay, viết lên trên không trung.

Nguyên một đám văn tự tối nghĩa khó hiểu dần dần hiện ra. Hắc khí tạo thành văn tự trên không trung tụ lại mà không tiêu tan, thật sự huyền diệu.

Tiêu Trần vừa ghi, vừa nói: “Không phải anh thu thập tử ngọc vì tôi, anh thu thập vì chính anh.”

Rõ ràng Triệu Vô Cực có chút ngơ ngác, không nghe rõ lời Tiêu Trần nói.

Tiêu Trần nói tiếp: “Chẳng qua chúng ta đã làm một giao dịch mà thôi, anh cho tôi tử ngọc, tôi cho anh đồ vật anh cần, muốn nói tình cảm thì chắc chắn cũng có một tí đấy, nhưng cái này không thể trở thành khổ lao của anh được đâu.”

Triệu Vô Cực đã hiểu hết lời Tiêu Trần nói, giữa bọn họ chẳng qua chỉ là một giao dịch đơn giản mà thôi.

Tiêu Trần cũng không bắt buộc anh ta thu thập tử ngọc, tất cả đều là tự nguyện.

Triệu Vô Cực có vẻ tuyệt vọng, anh ta từng chứng kiến Tiêu Trần dùng vũ lực chém giết ba con cự mãng tại sông Tịnh Tịch, đó căn bản không phải thứ mà anh ta có thể chống lại được.

Tốc độ Tiêu Trần viết càng lúc càng nhanh, ngoài miệng lại không nhàn rỗi: “Hơn nữa, việc này đối với em gái của anh mà nói thì chính là một phần cơ duyên cực lớn, anh em các người ở đây muốn chết muốn sống làm chó gì hả?”

“Cơ duyên?” Triệu Vô Cực có vẻ không hiểu.

Tiêu Trần không nói chuyện nữa, chuyên tâm hoàn thành phần khế ước này.

“Tiểu Long Nhi, giúp tôi một việc, đi lấy hai giọt máu của em gái kia lại đây.”

Ngục Long liếc mắt: “Đường đường là Đại Đế, làm chút chuyện mà còn phải như vậy, trực tiếp xóa sạch ý thức của cô bé kia không được à, còn cần phải lập khế ước làm gì.”

Nghĩ thì nghĩ, nhưng Ngục Long vẫn đi vào trong phòng.

“Xong rồi.”

Tiêu Trần hạ văn tự cuối cùng xuống, một quyển khế ước chừng trăm chữ đã hoàn thành, Tiêu Trần thoả mãn nhìn tác phẩm của mình.

Nếu có Hắc Phong ở đây, nhất định sẽ che mắt nói một câu: ‘Cho heo một cây bút, viết chữ còn đẹp hơn mớ này. ’

Tuy chữ viết này có hơi xấu, nhưng không thắng nổi da mặt dày, Tiêu Trần vẫn cảm giác chữ viết của mình thật con mẹ nó đẹp mắt.

Thật ra đám chữ nghĩa này cũng chả có nội dung gì, chỉ là một phần khế ước mà thôi, ngoại trừ việc những chữ này cần lĩnh ngộ một ít quy tắc mới có thể viết được, thì thật sự không có gì đặc biệt.

Quyển khế ước này có tên gọi là “đồng mệnh”.

Nó chỉ dùng để kéo tính mạng hai người vào cùng một chỗ mà thôi, một bên chết thì một bên khác cũng sẽ chết theo.

Thứ đồ chả có tác dụng gì. Bình thường ở Hạo Nhiên đại thế giới, thứ này chỉ dùng để chế ước hoặc thu phục vài đại yêu vật siêu mạnh.

Phần khế ước này là viết cho Triệu Vô Hoan và Tiêu Mạn Ngữ, Tiêu Trần tiện tay sửa lại nội dung khế ước.

Khế ước bình thường hẳn là nếu như Tiêu Mạn Ngữ chết, thì Triệu Vô Hoan cũng sẽ ngủm củ tỏi, và ngược lại, nếu Triệu Vô Hoan chết thì Tiêu Mạn Ngữ cũng sẽ tạch theo.

Tiêu Trần đã đổi thành đơn hướng, Triệu Vô Hoan chết, Tiêu Mạn Ngữ sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu như Tiêu Mạn Ngữ chết, Triệu Vô Hoan lại sẽ chết cùng theo.

Có tí bất công, nhưng đời chính là như vậy đấy, ở đâu ra công bằng mà nói chứ.

Tiêu Trần cười tủm tỉm vung tay lên, quyển khế ước trên không trung từ một phân thành hai.

Lúc này Ngục Long đi ra khỏi phòng, đầu ngón tay có một giọt máu tươi quanh quẩn.

“y dzô, Tiểu Long Nhi vất vả rồi, tiếp theo cứ để tôi làm là được rồi.”

Tiêu Trần cười đùa tí tửng, điều khiển giọt máu tươi trên đầu ngón tay Ngục Long bay lên giữa không trung, cùng lúc đó một giọt máu tươi cũng bay ra từ thân thể Triệu Vô Hoan lên.

Hai giọt máu này dung hợp vào nhau trên không trung, sau đó lại một phân thành hai, bắn về phía khế ước bị tách ra, sau đó khế ước bắt đầu dần dần tiêu tán.

Lúc này Triệu Vô Hoan chỉ cảm thấy trong đầu có thêm một đoạn lời nói, còn chưa kịp nghe thì giọng của Tiêu Trần vang lên.

“Được rồi, tôi để mọi chuyện cần làm trong đầu cô rồi, chỗ tốt với lại hậu quả cũng đều nói rõ ràng.”

Tiêu Trần nói xong thì biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại dùng ngón tay chống trên trán Triệu Vô Hoan.

Một cánh cửa lớn màu vàng mở ra trong đầu Triệu Vô Hoan, nguyên một đám văn tự màu vàng vui sướng bay múa tạo thành từng câu pháp quyết huyền ảo.

 

0.13682 sec| 2413.313 kb