Mọi người ở dưới đất nhìn thấy tất cả mọi thứ xảy ra trên bầu trời thì không ai nói được lời nào. Cảnh tượng hệt như diệt thế này sao có thể xuất hiện trên nhân gian này vậy?

Có vài người không chịu nổi áp lực đến từ bàn chân hổ đen, không ngờ lại quỳ thẳng xuống mặt đất không ngừng dập đầu rồi ngẩng đầu lên, trong miệng không ngừng lẩm bẩm câu nói cầu xin tha thứ.

Tuyệt vọng không đáng sợ, đáng sợ là trong tuyệt vọng mà đến cả dũng khí bỏ chạy họ cũng không có.

Tộc trưởng hai tộc họ Chu và họ Vương cùng nhìn lên bầu trời. Lúc này bọn họ cũng đã đoán được thân phận của Tiêu Trần: Kẻ đầu sỏ gây ra sự diệt vong của nhà họ Tần.

Bọn họ cũng rất sợ hãi, thậm chí còn sợ hơn cả người tu hành đang co quắp dưới mặt đất kia. Bởi lẽ bọn họ là người đứng đầu gia tộc, bọn họ có tài phú và quyền lực khổng lồ, bọn họ là người ở trên người khác... Bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian cần hưởng thụ, sao có thể chết ở đây đây.

“Tiểu huynh đệ, chuyện gì cũng có cách để giải quyết, cần gì phải dùng cách thức cực đoan như vậy chứ?” Cuối cùng thì trưởng nhà họ Chu cố nén sợ hãi trong lòng, lên tiếng.

Có người mở miệng thì có người hùa theo. Trong phút chốc, đủ loại lời nói nịnh nọt rồi ca ngợi vang lên không dứt bên tai, duy chỉ có tiếng chửi bới là không xuất hiện.

Tiêu Trần lơ lửng ở giữa không trung, nhìn đám người đang làm trò hề trên mặt đất với ánh mắt lạnh lùng. Một tiếng cười lạnh truyền ra từ trong miệng Tiêu Trần.

Nghe tiếng từ đầu đến đuôi toàn cười nhạt này, tất cả mọi người biết mình không còn điều kiện gì để trao đổi nữa rồi.

Tiêu Trần cầm thanh đao đen được tạo thành từ tử khí trước ngươi, một đao nhẹ nhàng chém xuống.

Không có bất kỳ đao khí đáng sợ nào, chỉ có một ký hiệu mà mọi người không thấy rõ lao thẳng về phía bọn họ.

Đối mặt với từng ký hiệu màu đen thần bí, lòng mọi người như tro tàn.

Lúc này, một tiếng niệm phật vang vọng được ngâm lên giữa trời đất. Một luồng ánh sáng màu vàng ôm hòa bao phủ lấy đám đông.

Cùng với sự xuất hiện của luồng sáng này, không khí tuyệt vọng hiện tại bị hòa tan không ít.

Đa phần mọi người giống như hồi hồn vậy, thức tỉnh.

Tiếp đó, từng đợt phật âm xuất hiện cùng với luồng sáng.

“Phá Địa Ngục Chú!”

Có người ngạc nhiên la lên một tiếng. Kia chính là tuyệt chiêu của Thanh Không, có tác dụng cực lớn trong việc đối phó với tà ma ngoại đạo thế này.

Mọi người nhìn vị tăng nhân thấp bé đứng ở trước nhất kia, trong lòng đều dấy lên ngọn lửa hy vọng sống sót.

“A di đà phật, lão nạp ra ngăn một lúc. Chúng thí chủ nhanh mau chạy trốn đi thôi!” Giọng điệu lão tăng bình tĩnh không lay động, nghe như một cái giếng cổ.

Nghe xong lời nói của lão tăng, không có ai do dự gì cả, thậm chí ngay cả mấy câu nói mang tính hình thức cũng không kịp nói, họ vội vàng lao ra luồng sáng như chó nhà có tang

Ai ai cũng chạy trối chết, ai ai cũng muốn sống sót.

Nhưng không ai chú ý tới trên mặt lão tăng đã hiện lên những vết nứt kinh khủng, hệt như một khắc sau cả cơ thể ông sẽ bị nghiền nát vậy.

Ký hiệu màu đen đã vọt tới trước luồng sáng vàng.

Tiêu Trần ở trên bầu trời nhìn lão tăng đã gần bị phá mất cơ thể, cười lắc đầu.

“Nhà Phật các ông luôn khiến người ta thấy ghét như vậy đấy! Các ông luôn muốn độ người, nhưng các ông có từng nghĩ là cho tới cuối cùng, đến cả bản thân các ông cũng không độ được chưa?”

“A di đà phật.”

Lão tăng nhắm hai mắt lại, ngồi xếp bằng trên mặt đất. Luồng sáng vàng trên người ông chói mắt như mặt trời độ rực rỡ vậy, ngày càng xán lạn.

“Tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.” Lão tăng gật đầu như cam chịu, miệng niệm lời phật. Máu tươi màu vàng từ trên người lão tuôn ra khỏi vết nứt.

Máu tươi sắc vàng nhiễm hết toàn thân lão tăng, khiến cho người ta nhìn qua còn tưởng ông là kim thân la hán vậy.

Một hình phật người vàng to lớn từ từ nhô lên phía sau lão tăng, vô số lời niệm phật vang vọng trong trời đất, hệt như Phật tổ đang tụng chân ngôn ở khắp nơi, trấn áp đại ma.

Có người quay đầu khiếp sợ nhìn lão tăng. Giờ này phút này, Thanh Không đại sư đúng là phật tổ kim thân trong truyền thuyết. Pháp tướng trang nghiêm, thần thánh không gì sánh được.

Không ngờ người này đã đột phá và Phá Thiên. Hoa Hạ lại có thêm một người Phá Thiên Cảnh nữa.

Tiêu Trần thấy lão tăng lại đột phá ngay giờ phút này, giơ ngón trỏ lên một cách vô cùng hứng thú.

Ngón trỏ của Tiêu Trần xoay vòng giữa không trung, ký hiệu màu đen vọt về phía luồng sáng vàng trước người lão tăng đột nhiên ngừng lại.

Tiêu Trần lại di chuyển ngón trỏ, những ký hiệu kia vòng qua lão tăng, đánh thẳng về phía những kẻ trốn chạy như chó nhà có tang.

Tiêu Trần chỉ vào bộ xương khô, đi tới trước người lão tăng trước người, ngồi xếp bằng đối diện với lão tăng này.

 

0.13689 sec| 2406.734 kb