Hồng Nhật Khánh vội vàng gật đầu đồng ý, đây chính là cơ hội quảng cáo tuyệt vời cho chợ đêm mới, có một vị đại lão như vậy tọa trấn, chỉ cần hoạt động thoả đáng thì muốn vượt qua mấy gia tộc điều hành ‘Chợ quỷ’ cũng không phải là chuyện không thể.
Tiêu Trần sờ cằm, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc gật đầu nói: “Chợ đêm mới cứ gọi là thị trường giao dịch của Tiêu Đại Đầu là được.”
“Phụt.”
Trong đám người nhà họ Hồng liên tiếp vang lên tiếng phụt máu.
Cái tên phèn chúa này là gì vậy? Sao lại giống chợ giao dịch nông sản trong một huyện thành nhỏ thế?
Tiêu Trần nói với mọi người: “Năng lực đặt tên của tôi không tệ chứ!”
“Không tệ, không tệ.”
“Kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.”
Đám người nhà họ Hồng quẳng lương tâm cho chó tha mà nịnh nọt.
Sau khi Tiêu Trần rời đi, vẻ mặt Hồng Nhật Khánh đáng tiếc nhìn con gái mình: “Bình Nhi à, vừa rồi sao con lại đạp người ta chứ, đây chính là bạn trai nhỏ mà ba chọn lựa kỹ lưỡng giúp con đấy!”
Hồng Bình Nhi hung dữ giật mấy cọng râu của Hồng Nhật Khánh: “Có tên nào vừa gặp mặt đã chọc ngực người ta hả? Con thấy chắc chắn tên này có vấn đề.”
Hồng Nhật Khánh: “Ầy!”
Lúc người nhà họ Hồng trở về, tình cảnh trên đường đi lại khiến cả đám đổ mồ hôi lạnh, sống lưng tê dại.
Đặc biệt là nơi cách chợ đêm mười dặm, mặt đất đột nhiên biến mất không còn gì nữa, thay vào đó là một cái hố sâu cực kỳ lớn.
Hố sâu này giống như một cái nồi sắt lớn, càng vào trung tâm thì càng sâu, chỗ sâu nhất thậm chí phải tới 50m.
“Lão Khánh, rốt cuộc thì người thiếu niên kia có địa vị gì, lực phá hoại như thế này, chỉ sợ hơn phân nửa giới tu hành Hoa Hạ cộng lại cũng chưa chắc có thể làm được.”
Gia chủ nhà họ Hồng là một cụ già gầy gò, khuôn mặt đôn hậu, thoạt nhìn chính là loại hình người hiền lành.
Hồng Nhật Khánh lắc đầu: “Con cũng không biết, nhưng mà thực lực anh bạn nhỏ này càng mạnh thì càng có lợi cho chợ đêm mới.”
Gia chủ nhà họ Hồng gật gật đầu, trải qua bàn bạc, cuối cùng quyết định chợ đêm mới sẽ xây trong cái hố sâu này.
Có lẽ chính Tiêu Trần cũng không ngờ, ‘thị trường giao dịch của Tiêu Đại Đầu’, sẽ trở thành nơi giao dịch nổi danh nhất mảnh tinh không này.
…
Cuối cùng Tiêu Trần cũng tìm được đám người A Đại, trên người bọn họ có vòng phòng ngự trước đó Tiêu Trần bố trí, hơn nữa bọn họ đã ra khỏi phạm vi Hổ Phác Thiên Chinh công phá nên cũng không bị ảnh hưởng gì quá lớn.
Ngoại trừ bị dọa hơi thảm ra thì tình trạng coi như cũng không tệ.
Tiêu Trần nhìn thi thể A Tứ đã cứng ngắc, thở dài lắc đầu nói: “Hậu táng đi thôi!”
Tiêu Trần lại đánh thức ông cụ Văn dậy, tuy thân thể công cụ rất suy yếu, nhưng tinh thần thì rất khá.
Sau khi biết tin A Tứ chết, vẻ mặt ông cụ ảm đạm, hai dòng nước mắt đục ngầu lăn trên khóe mắt.
Mấy người họ đều là cô nhi mà cụ nuôi lớn, không phải cha con nhưng lại hơn hẳn cha con, người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh chung quy vẫn là đau đớn mà đời người không thể chịu đựng nổi.
Sinh ly tử biệt cũng không có gì ảnh hưởng đến Tiêu Trần, nhưng A Tứ chết vẫn là do hắn đến chợ đêm lừa người.
Tiêu Trần duỗi tay, đặt lên vị trí giữa hai đầu lông mày ông cụ, từng chuỗi văn tự huyền ảo hội tụ trong đầu ông, tạo thành từ trang từng trang sách.
“Đây là công pháp tôi tự nghĩ ra, tuy lực sát thương có hạn, nhưng lại thắng ở chỗ ôn hòa. Ông đã lớn tuổi rồi, thiên phú có hạn, bản công pháp này rất thích hợp với ông.”
Ông cụ gật đầu, nhìn mấy người A Đại, cuối cùng cũng không biết xấu hổ mà mở miệng, cầu xin cho bọn họ một cơ hội được đặt chân lên con đường tu hành.
Sao Tiêu Trần lại không nhìn ra tâm tư của ông cụ chứ, mấy người A Đại tính tình trầm ổn, ý chí kiên định, cực kỳ thích hợp với tu hành.
Nhưng có một sự thật tàn khốc là thiên phú của bọn họ không đủ.
Đây chính là sự tàn khốc ở giới tu hành, không có thiên phú thì mi chỉ như một con cá mặn khô đét lật bụng, trừ phi ngươi là nhân vật chính.
Cuối cùng Tiêu Trần vẫn truyền cho ba người kia một bộ công pháp, có thể đi đến bước nào thì phải xem vận khí của chính bọn họ.
Tất nhiên mấy người họ lại một hồi thiên ân vạn tạ.
Đột nhiên Tiêu Trần lại muốn hỏi tới một chuyện: “Hình như tôi từng nghe ông đề cập đến việc có người thu mua phần lớn tử ngọc, đúng không?”
Ông cụ nhớ lại lại một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy, có mấy gia tộc đều đang thu mua, thậm chí còn có cả gia tộc đỉnh cấp như nhà họ Lữ.”
Tiêu Trần cảm thấy có chút kỳ quái, tử ngọc là vật âm tà, trừ một vài quỷ vật hoặc tà tu cần đến, người tu hành bình thường hoàn toàn xung đột với tử ngọc.
“Giúp tôi để ý một chút, xem là ai cắt đường tài lộ của ông đây, dám giật đồ với tôi hả, đánh chết nó.”
...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo