Lúc này, trong ba gia tộc lớn, những người thuộc nhà họ Hồng lại đột nhiên rời khỏi đội ngũ lớn, bước đi mà đến đầu cũng không hề ngoảnh lại chỗ này.
Lão già nhìn người nhà họ Hồng rời đi, biểu cảm càng ngày càng tối tăm.
Tiêu Trần nhìn thanh đoản kiếm trong tay, có phần như bừng tỉnh, hiểu rõ vì sao dấu ấn tử khí của mình không được phát động. Thanh đoản kiếm này chính là một thanh pháp kiếm, ẩn chứa khả năng trừ tà mạnh mẽ lạ thường.
Dù sao đi nữa thì tử khí của Tiêu Trần cũng thuộc về loại khí âm, chưa kể Tiêu Trần chỉ để lại trên người bọn A Đại một dấu ấn mà thôi.
Cái dấu ấn hầu như không có bất kỳ sức mạnh nào kia bị cái thanh pháp kiếm này tinh lọc, cũng coi như không còn gì nữa.
Tiêu Trần bấm tay rồi khẽ búng vào thanh đoản kiếm trong tay một cái, bảo vật trừ tà có lịch sử mấy trăm năm này cứ thế mà bị gãy thành từng khúc.
Nhìn động tác của Tiêu Trần, tất cả mọi người có mặt đều thấy lòng run cả lên. Thanh kiếm này chính là vật quý của đại trưởng lão nhà họ Vương đấy!
Nghe nói nó là một thanh pháp kiếm có vị thế cực kỳ lớn trong đạo gia, vậy mà một thanh pháp kiếm như vậy lại bị búng nát thế rồi.
Rất nhiều người có mặt tại chỗ đầu bắt đầu có ý muốn rút lui. Tiêu Trần nhìn mấy kẻ muốn chạy trốn này, cười đến khuôn mặt trở nên rạng rỡ.
“Ban nãy tôi đã cho các người không ít thời gian để rời khỏi, bây giờ thì không cần ai đi nữa hết!”
Nói xong, chỉ trong nháy mắt một luồng khí áp lực khủng khiếp từ Tiêu Trần đã lan ra khắp không gian. Tất cả mọi người cảm thấy dường như trên người mình đột ngột có quả núi lớn, đè khiến bọn họ không động đậy được.
Tâm trạng khủng hoảng bắt đầu lan ra giữa đám người như bệnh dịch vậy.
Đại trưởng lão nhà họ Vương nhìn Tiêu Trần, ông ta đột nhiên nghĩ tới chuyện nhà họ Tần bị tiêu diệt. Với những gia tộc lớn như bọn họ, tình báo họ lấy được cặn kẽ hơn những người khác rất nhiều. Dường như thiếu niên trước mắt này chính là kẻ khởi đầu sự diệt vong của nhà họ Tần trong miệng những kẻ sống sót.
Trên đầu đại trưởng lão nhà họ Vương bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Cả ba gia tộc lớn bọn họ phải hợp lại mới có thể đối đầu với nhà họ Tần.
Nhưng bây giờ nhà họ Tần lại tiêu tùng rồi, như vậy nghĩa là có thể bọn họ cũng không tránh được. Chưa kể hiện tại nhà họ Hồng cũng rút lui khỏi rắc rối lần này tồi.
“Bọn họ Hồng chết tiệt! ’
Trong lòng ông ta giận dữ mắng. Thật ra ông ta cũng biết ba gia tộc lớn bằng mặt không bằng lòng, ai cũng muốn độc chiếm chợ đen. Tuy nhiên, sức mạnh của ba gia tộc lớn lại không chênh lệch bao nhiêu cả, ai cũng không ưa nổi nhau. Bây giờ có một cơ hội tốt thế này, sao nhà họ Hồng có thể thông báo cho hai nhà bọn họ chứ?
Sợ là nhà họ Hồng còn tha thiết mong sao hai nhà bọn họ chọc phải vị thiếu niên này nữa.
Lão già lại nghĩ tới kẻ đã kéo báo động đỏ, giận dữ mắng: “Bọn họ Chu rác rưởi!”
Người này lại nhìn đám người đang có phần thấp thỏm ở xung quanh, bảo: “Mọi người không nên hốt hoảng. Chúng ta nhiều người thế này, hắn ta thì chỉ có một, chẳng lẽ hắn ta còn có thể đánh nát chúng ta à?”
Lời của ông ta đã khiến cho đám người dấy lên hy vọng trở lại, dường như luồng áp lực khổng lồ kia cũng bị tan đi không ít.
Tiêu Trần cười phì một tiếng: “Người đều sợ uy không sợ tiếng, vậy cứ để tôi lập uy với các người đi! Tránh để sau này các người cảm thấy tôi dễ nói chuyện lắm!”
Tiêu Trần nói xong, trên người bắt đầu bùng lên một ngọn lửa màu đen. Máu thịt cơ thể hắn bắt đầu phiêu tán khắp không trung như tro tàn.
Ngọn lửa màu đen không có chút nhiệt độ nào. Thậm chí ngay sau khi ngọn lửa này phát ra, một cảm giác cực kỳ âm tà lập tức bao phủ mọi thứ.
Trên người từng kẻ một cũng bắt đầu nổi lên nhiều mảng da gà lớn.
Khi nhìn thấy một màn này, khủng hoảng lại chiếm trọn đầu óc mọi người một lần nữa.
Máu thịt trên người Tiêu Trần bị ngọn lửa màu đen thiêu cháy hết, lộ ra chân thân với xương khô trắng loáng như ngọc đẹp dương chi.
Cùng với sự lộ diện của chân thân Tiêu Trần, cảm giác tuyệt vọng ngập tràn khắp sân. Có người không chịu nổi phần khí thế này, quát to lên mà đầu óc đã rối loạn.
“Quái vật, quái vật. Rốt cuộc mày là cái thứ gì?”
“Ma quỷ! Tên này chắc chắn là ma quỷ rồi!” Mọi người bắt đầu la lên mà lời lẽ lộn xộn.
Đại trưởng lão nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì cố kìm bảo: “Là do ba gia tộc lớn bọn tôi đắc tội cậu thôi, không liên hệ gì tới những người này cả. Cậu có thể thả bọn họ đi được không?”
Mấy người trong số những kẻ có mặt ở đây nghe xong lời này của đại trưởng lão nhà họ Vương thì nhìn sang ông ta với khuôn mặt cảm kích, nhưng lại có người lập tức lớn tiếng quát lên: “Đại trưởng lão họ Vương thật sự là một bậc thầy toan tính đó. Đến lúc này rồi mà vẫn không quên tính toán!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo