Để một Du Dã Cảnh nổi tiếng trông coi cổng lớn, có thể thấy được sự chú trọng của ba gia tộc lớn đối với buổi bán đấu giá lần này, đây là hạ quyết tâm muốn bóp chết những nhân tố không xác định từ trong trứng nước.

Tiêu Trần dẫn đầu định đi về phía thị trấn nhỏ, kết quả tất nhiên bị ngăn lại.

Dáng vẻ Tiêu Trần trông như thế nào cũng không giống đến để giao dịch, ai lại tới trao đổi còn khiêng theo một “người chết”.

Vì ông cụ Văn bị Tiêu Trần đánh ngất xỉu, còn bị đặt trên cáng cho nên làm người khác tưởng nhầm thành người chết cũng là lẽ đương nhiên.

Tiêu Trần lườm kẻ đang chặn mình lại, vừa định giơ tay tát bay người này, thì một thân hình mập mạp như trái banh xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Sau khi tiếng cười sang sảng vừa dứt, một giọng nói hào hùng vang lên: “Người anh em, đúng là có duyên mà, nhanh như vậy đã lại gặp mặt rồi.”

Tiêu Trần nhìn ông mập này cũng tỏ ra vui mừng, chẳng phải con hàng này chính là người muốn giới thiệu con gái cho hắn ở trong sân nhà họ Tần kia sao.

“Đại trưởng lão.” Mấy người gác cổng cung kính chào hỏi với ông mập.

Hồng Nhật Khánh phất tay: “Mấy người cứ bận việc của mình đi, để tôi tiếp đón người anh em này.”

Mọi người hơi kinh ngạc, không ngừng suy đoán về thân phận của chàng trai tuấn tú này.

Hồng Nhật Khánh đại trưởng lão nhà họ Hồng nổi tiếng với tính cách không tốt, đối xử với ai gần như đều cùng một kiểu, có khi nào từng thấy ông ta khách sáo với người khác như vậy đâu.

Hồng Nhật Khánh nhìn cái cáng sau lưng Tiêu Trần, cau mày lại nói: “Người anh em, có chuyện gì thế?”

Tiêu Trần nhướng mày nói: “Có chuyện gì thế? Tôi còn phải hỏi mấy người đấy.”

Tiêu Trần vừa nói một tay vừa nắm lấy cổ áo của ông cụ đang nằm trên cáng, lôi ông ta tới trước mặt Hồng Nhật Khánh.

Hắn chỉ vào viền mắt bầm tím của ông cụ, lửa giận bừng bừng nói: “Ông nhìn xem, xem thử đi, ông cụ này đã biến thành dáng vẻ gì rồi, mấy người có chịu trách nhiệm hay không, có chịu trách nhiệm không?”

Hồng Nhật Khánh sửng sốt, có chuyện gì thế này?

Ông ta quen biết ông cụ Văn, cũng nghe nói về chuyện ông cụ bị đánh lén, nhưng việc này có liên quan gì tới chợ đen của họ chứ?

Tuy thường xuyên xảy ra chuyện giết người cướp của, nhưng chuyện này đã thấy nhiều thành quen ở giới tu hành, nếu đụng phải chỉ có thể oán trách bản thân xui xẻo. Hơn nữa ông cụ Văn bị tấn công bất ngờ ở ngay chính nhà mình.

Sao lại tìm tới chợ đen chứ?

Tiêu Trần bày ra vẻ mặt đau lòng, lay cơ thể của ông cụ Văn rồi đau đớn nói: “Đây là một người cao thượng, rất đơn giản và có đạo đức, một kẻ đã rời xa những hứng thú thấp kém. Một người có ích cho nhân dân, ông ta một lòng chỉ muốn cống hiến cho xã hội. Nhưng một cụ già như vậy, lượn một vòng chợ đen lại suýt chút nữa mất mạng, chợ đen mấy người không nên chịu trách nhiệm sao?”

Hồng Nhật Khánh ngỡ ngàng hỏi: “Việc này có liên quan gì tới chợ đen chứ?”

Tiêu Trần kinh ngạc: “Sao tên mập nhà ông lại có thể nói ra những lời này chứ, giả dụ một cụ già không cẩn thận vấp ngã té gãy chân tại cửa nhà ông, chẳng lẽ ông không cần chịu trách nhiệm sao?”

Hồng Nhật Khánh càng thêm mờ mịt: “Vấp té ở cửa nhà tôi, đó là do chính ông ta không cẩn thận, liên quan gì tới tôi chứ?”

Tiêu Trần trợn mắt khinh thường: “Vậy tôi cứ bắt ông phải chịu đấy!”

Hồng Nhật Khánh suýt nữa phun ra một ngụm máu, bây giờ ông ta đã hiểu ra: “Người anh em, cậu làm vậy là đang lừa bịp người ta một cách trắng trợn đấy!”

Tiêu Trần cười hì hì nói: “Nói chuyện khó nghe vậy, người trong giới tu hành chúng ta có thể đi lừa bịp người khác sao, tôi đây đang cướp trắng trợn đó.”

Hồng Nhật Khánh mếu máo, ông ta lại không dám ra tay với Tiêu Trần. Ông ta cũng nghe nói về kết cục của nhà họ Tần, một gia tộc hàng đầu gần như đã bị tiêu diệt, nhà họ Hồng bọn họ không như nhà họ Tần, không có can đảm đối đầu với Tiêu Trần.

“Tên mập chết tiệt nhà ông, đừng nói với tôi không đủ thành ý, quay về lấy hết tất cả báu vật của gia tộc ra đây, tôi chỉ chọn một ít đồ mà mình có thể sử dụng, nếu dám chống lại, tôi sẽ xử lý sạch mấy người đấy.”

Tiêu Trần nói xong lập tức ném ông cụ Văn trở lại cáng.

“Ưm…”

Đột nhiên ông cụ Văn đang hôn mê rên rỉ một tiếng, dường như sắp tỉnh lại.

Tiêu Trần bước lên trước, tặng thêm hai quyền lên vành mắt của ông cụ, ông ta vừa muốn tỉnh dậy lại ngất đi.

Mấy người khiêng cáng nhìn mà vẻ mặt đầy thương xót, nhưng lại không dám lên tiếng.

Hồng Nhật Khánh trông thấy trợn mắt há miệng, không phải nói ông cụ Văn không cứu được nữa sao, trông dáng vẻ cũng không giống mà!

Tiêu Trần trừng mắt nói: “Còn không mau về chuẩn bị, lại lề mề tôi thả đại chiêu xử lý sạch sẽ, sau đó từ từ tìm đồ đấy.”

 

0.06225 sec| 2410.352 kb