Người này xoay người, lục lọi trước ngực một lát. Sau khi quay người lại rồi, suýt nữa là Tiêu Trần đã phun một ngụm máu ra ngoài. Cô gái đang cầm cả chồng miếng lót, mà kích thước ngực cô nàng cũng rút thẳng từ D xuống B. Con mẹ nó chứ, bấy nhiêu này là đến mức nào nhỉ?

Tiêu Trần nhìn miếng lót ngực trên tay cô gái, không nhịn được mà hỏi: “Niềm tin cơ bản nhất giữa người và người đâu rồi? Cô làm thế này chẳng lẽ trong lòng không thấy đau à?”

Khuôn mặt người đẹp mang vẻ buồn bực: “Không phải mấy anh đều thích lớn à?”

Tiêu Trần lắc đầu, tìm kiếm trong miếng lót ngực một trận, cuối cùng cũng tìm được hai miếng sắt màu đỏ mỏng như cánh ve, tỏa ra hơi ấm nhè nhẹ.

Hắn không kìm được mà cảm thán. Người đẹp à, cô đó, cô cũng không từ thủ đoạn quá rồi!

Vật liệu tạo ra miếng sắt mỏng như cánh ve này là một loại kim loại thuộc tính hỏa. Không cần gia công nó cũng có thể tỏa ra hơi ấm nhè nhẹ. Con gái chế tạo thứ kim loại này thành miếng lót ngực không lẽ là vì tin tưởng khoa học, ‘nóng nở lạnh co’?

Tiêu Trần đau cả đầu, nhào hai miếng sắt thành một quả cầu sắt nhỏ rồi ném thẳng vào trong miệng.

Cô gái nhìn mà mặt đỏ lên: “Đây chính là thứ mang theo người để ủ ấm ngực. Anh ném nó thẳng vào miệng như vậy thật sự không có chuyện gì à?”

Tiêu Trần lần lượt kiêu ngạo đoạt hết mọi thứ, cuối cùng thu được một mũ đầy linh thạch và mấy loại vật liệu thuộc tính hỏa. Chiến lợi phẩm thế này là tạm được.

Tiêu Trần nhìn một mũ đầy linh thạch này mà đau đầu. Không lẽ hắn ném hết vào trong bụng? Làm thế thì quá nhiều, quá chiếm chỗ rồi.

Tiêu Trần suy nghĩ một chút rồi vung tay lên.

Tất cả linh thạch trong mũ bay tới trước người Tiêu Trần. Hai tay hắn hợp lại, ép tất cả linh thạch vào chung một chỗ.

Tử khí trên hai tay Tiêu Trần bỗng nhiên bộc mạnh ra. Dưới sự đè ép từ hai tay Tiêu Trần, linh thạch bắt đầu bị nghiền nát.

Từng luồng linh khí màu trắng có thể thấy được không ngừng trào ra từ linh thạch, luân chuyển không ngừng giữa hai tay Tiêu Trần, muốn chọc thủng tử khí trên tay Tiêu Trần quay lại giữa trời đất. Tuy nhiên, mặc kệ số linh khí này có giãy giụa như thế nào thì chúng đều không thể thoát khỏi hai tay của Tiêu Trần.

Hai tay của Tiêu Trần không ngừng ép lại, không gian mà linh khí hoạt động được càng ngày càng nhỏ, mà số linh thạch bị rút mất linh khí lại biến thành bột phấn màu đen, rơi thẳng xuống đất.

Cuối cùng đống lớn linh thạch trong tay Tiêu Trần đã biến thành một viên linh khí thuần khiết to bằng cỡ hạt châu nhỏ.

Mọi người cảm nhận được thứ năng lượng thuần khiết trong hạt châu đó thì trong lòng không kìm được mà kinh hãi.

Linh khí của linh thạch cũng không phải thứ dễ hấp thu, chưa kể trong quá trình hấp thu luôn có thể bị hao tổn rất nhiều. Đây chính là vấn đề mà giới tu hành vẫn chưa giải quyết được.

Mà thiếu niên ở trước mắt, lại có thể rút hết linh khí trong linh thạch ra, sau đó nén lại, tạo thành một linh khí châu thuần khiết như vậy. Nhất định cách thức này chính là tin vui của giới tu hành rồi!

Chưa kể linh khí sau khi bị nén lại hình như càng thuần khiết và đậm đặc hơn, như vậy nghĩ là cũng dễ hấp thu hơn.

Khi nhìn thấy một màn này, người có tâm tư đã bắt đầu rục rịch. Bọn họ đều là thành viên trong các gia tộc lớn, ánh mắt là thứ không phải người bình thường có thể so sánh được.

Tiêu Trần ném linh khí châu kia vào trong miệng. Hiện tại loại đồ chơi linh khí này không có chút tác dụng nào với Tiêu Trần, chỉ có thể để lại cho người hộ đạo dùng về sau.

“Tiểu ca à.” Cuối cùng cũng có người lấy hết dũng khí mà nói.

Tiêu Trần chuẩn bị bỏ đi thì dừng bước: “Có chuyện gì?”

“Chúng tôi muốn bàn chuyện làm ăn với tiểu ca.”

Đám người bèn trợn mắt lên. Người này hẳn đang sợ bị đánh nên kéo luôn cả bọn họ theo.

Tiêu Trần có hơi ngạc nhiên: “Làm ăn?”

“Phải đó, làm ăn.” Người nọ gật đầu nói tiếp: “Chỉ cần tiểu ca giúp đỡ cho gia tộc chúng tôi, nén linh thạch lại như ban nãy, chúng tôi có thể trả cho tiểu ca thù lao tương ứng.”

Tiêu Trần suy nghĩ một chút rồi cảm thấy không tệ. Việc nén linh thạch này cùng lắm chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Nếu như hắn có thể có được thù lao tương ứng thì nó cũng không đến nỗi.

“Được thôi, nhưng ta không lấy tiền, ta chỉ cần vật có thuộc tính hỏa.” Tiêu Trần suy nghĩ một chút rồi lại bỏ thêm câu nữa: “Thuộc tính kim cũng được.”

Sở dĩ hắn nhận thêm đồ thuộc tính kim là định để cho Ngục Long tu bổ thân đao.

Mọi người không giấu được sự sung sướng trong lòng, cả khuôn mặt cũng sắp vui vến mức nở ra như hoa cúc rồi. Không ngờ vấn đề nan giải của giới tu hành này cứ thế mà đã được giải quyết. Chuyện này thật sự khiến mọi người cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột.

 

0.16600 sec| 2406.055 kb