Hắn sống bao nhiêu năm nay mà lại bị một tên nhân yêu sàm sỡ, đúng là khí tiết tuổi già khó giữ mà!
Cuối cùng mấy người xung quanh cũng mở mắt, nhìn Tiêu Trần với khuôn mặt cảm kích.
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn thật đấy.” Tiêu Trần đi tới chỗ người đầu hàng, bắt đầu cướp bóc.
Tiêu Trần dứt khoát tháo cái mũ trên đầu người bên cạnh xuống, làm đồ để đựng ‘tang vật’.
“Dây chuyền vàng to tổ bố?” Tiêu Trần đập một cái vào đầu của người đầu tiên.
“Bà cậu chứ. Một người tu hành như cậu mà mang cái dây chuyền vàng nặng mấy cân trong người thì ra gì nữa hả? Ra gì nữa hả?” Tiêu Trần trả lại dây chuyền vàng cho người nọ.
“Linh thạch.”
Tiêu Trần nhìn viên đá nhỏ bị mài ra như kim cương. Đây là lần đầu hắn tiếp xúc với linh thạch ở địa cầu, cảm thấy phẩm chất tầm thường. Vốn dĩ là hắn không muốn lấy, nhưng vừa nghĩ tới việc bản thân còn phải bồi dưỡng mấy người hộ đạo, sau này còn có thể dùng đến, thế là cũng chấp nhận thu vào.
“Này này này, cái thắt lưng da của cậu có viên ngọc đỏ đẹp quá, gỡ ra cho tôi.”
Biểu cảm người nọ như đưa đám, bẻ mạnh viên ‘ngọc đỏ’ trong miệng Tiêu Trần kia ra.
Thứ này căn bản chẳng phải ngọc đỏ gì cả, đây chính là một viên nội đan của hỏa tích dịch (tích dịch là rắn mối).
Hỏa tích dịch chỉ được tìm thấy trong núi lửa, vốn dĩ thứ này rất hiếm có, tăng được đạo hạnh. Một viên nội đan chừng ngón tay cái vậy thôi ít nhất cũng phải một tỉ, chưa kể còn là thứ có tiền cũng không mua được.
Tiêu Trần áng chừng viên ‘ngọc đỏ’ trong tay, gật đầu thỏa mãn. Nội đan thuộc tính hỏa, hàng tốt!
Tiêu Trần há miệng rồi ném viên đan này vào trong.
“Tên này là tì hưu đấy à, cái gì cũng bỏ vào miệng hắn được!” Trong lòng người bị cướp mất nội đan hỏa tích dịch không kìm được mà oán thầm.
“Không muốn thẻ, cũng không cần tiền.” Tiêu Trần lẩm bẩm.
Đánh cướp không lấy tiền, hẳn cũng chỉ có một mình Tiêu Trần là như vậy.
“Ôi chao. Người đẹp à, bông tai này của cô không tệ đó.” Tiêu Trần lại phát hiện ra trên lỗ tai cô em xinh đẹp nọ có vòng tai làm bằng hỏa tinh.
Khuôn mặt cô em này đầy không mong muốn, trong đôi mắt to ngập đầy nước mắt: “Đây, đây là đồ gia truyền của tôi.”
Tiêu Trần vung tay lên, đôi bông tai đã bay vào trong tay hắn, bị hắn quăng cái một vào trong miệng.
“Tiền tài là vật ngoài thân, sinh không có được, chết không mang theo. Cô nhìn thử mấy người kia đi. Họ chính là ví dụ tốt nhất đấy.”
Thấy cô em muốn khóc rồi, Tiêu Trần nói một câu ‘đạo lý ở đời’.
Người này nhìn năm người bị ‘khảm’ vào tường một cách cực kỳ ngay ngắn, cuối cùng cũng gật đầu, xem như là đã nghĩ thông.
“Làm người trong giới tu hành mà ra ngoài chỉ mang có tấm thẻ. Cậu không cảm thấy hổ thẹn à?”
Tiêu Trần nhìn người trẻ tuổi sờ soạng khắp người rồi chỉ móc ra được một tấm thẻ, hỏi.
Người thanh niên lắc đầu có phần hả hê, trả lời: “Ha ha, ra ngoài gấp quá nên không chuẩn bị đầy đủ. Vậy là phải khiến cho tiểu ca thất vọng rồi.”
Tiêu Trần chỉ cướp thứ cần cướp thôi, chỉ cần không đối nghịch với hắn thì biểu hiện của hắn coi như ôn hòa. Vậy nên bấy giờ người thanh niên mới dám nói với Tiêu Trần như vậy.
Mắt Tiêu Trần trợn trắng lên, đấm đá người thanh niên này một trận: “Tôi thấy cậu ra ngoài thoải mái quá rồi nhỉ? Cho cậu đắc ý này!”
Nửa phút sau, người thanh niên lộ ra cái đầu heo, nhìn Tiêu Trần với khuôn mặt giàn giụa nước mắt: “Xin lỗi, xin lỗi, đừng... đánh nữa.”
Tiêu Trần tung một đấm vào trong hốc mắt người thanh niên. Người này bị đánh đến trợn trắng mắt lên, dứt khoát hôn mê bất tỉnh.
“Sau này ra ngoài rồi nhớ mang bảo bối theo. Không thì... cậu có thể sẽ bị đánh chết đấy!”
Mọi người thấy cảnh này thì đều hết hồn. Một cậu chủ của gia tộc lớn cứ thế mà bị đánh thành đầu heo, nguyên nhân cũng chỉ vì ra ngoài chỉ mang mỗi tiền.
“Người đẹp à, cô run rẩy gì chứ? Haizz, haizz... tư thế cô đứng đắn chút đi. Lão tử tới để ăn cướp, không phải cướp sắc.”
Tiêu Trần nói với người có bộ ngực lớn đang sáp lại trước mặt mình.
Nghe xong câu này của Tiêu Trần, người đẹp càng run mạnh hơn, bởi lẽ cô ấy cũng không mang theo gì cả, chỉ cầm mỗi tấm thẻ.
Trên mặt người đẹp mang vẻ van xin. Không ngờ ‘đạo đức nghề nghiệp’ của người này lại tốt như vậy, chỉ cướp tiền không cướp sắc.
“Có thể không đánh vào mặt được không?” Thấy khuôn mặt của Tiêu Trần không hề vui vẻ, người đẹp biết có thể mình không tránh nổi một trận đòn rồi.
Tiêu Trần nhìn chằm chằm bộ ngực đang nhô thật cao của người đẹp, bảo: “Người đẹp à, tiền tài là vật ngoài thân. Giấu của là thói quen không tốt đấy.”
Người này cũng cơ hơi ngơ ra. Lần này ra ngoài đúng là cô ấy không mang gì theo mà, bản thân có giấu cái gì đâu?
Thấy Tiêu Trần cứ nhìn chằm chằm bộ ngực của mình, người đẹp đột nhiên nhận thức được, rồi khuôn mặt đột nhiên đỏ chót như cái mông khỉ vậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo