Buổi bán đấu giá đang tiến hành đến giai đoạn nước sôi lửa bỏng, bên tai không ngừng vang lên đủ loại âm thanh hét giá.
“Một trăm ba mươi triệu lần một, một trăm ba mươi triệu lần hai, một trăm ba mươi triệu…”
“Mười tỷ.” Ngay lúc người đấu giá chuẩn bị gõ búa quyết định, một giọng nói không hài hoà lắm vang lên trong sảnh.
Mọi người trở nên xôn xao, tuy Hoả Vân Thạch quý báu, nhưng dù thế nào cũng không đáng giá này, hơn nữa đối với hầu hết những người có mặt ở đây, mười tỷ đã là một con số thiên văn.
Buổi bán đấu giá của chợ đen không phải nơi có thể tuỳ tiện ra giá, từng có người ra giá bừa bãi, đến cuối cùng không lấy ra được nhiều tiền như vậy, dẫn đến tài sản của cả gia tộc đều bị bán đấu giá, đó đúng là tay cừ khôi tự tìm đường chết.
Mọi người nhìn đông nhìn tây tìm kiếm tên phá của ra giá bậy bạ kia.
Đúng lúc này, một bóng người bất ngờ xuất hiện trong buổi bán đấu giá, một tay cầm Hoả Vân Thạch trên đài lên ngắm nghía.
Đám người trợn mắt há miệng nhìn chàng trai tuấn tú đang đứng trên đài đó, trước cổ áo còn có một chú mèo con nằm sấp trên đó.
Đây là tên bốc đồng của nhà nào chui ra vậy, không chỉ ra giá bừa bãi, còn mẹ nó dám chạy lên đài quấy rối.
Tiêu Trần nhìn cục đá đỏ như lửa to bằng nắm đấm trên tay rồi gật đầu: “Đúng là vật liệu có thuộc tính hỏa cường đại, dùng để làm Thiên Địa Lộ chắc chắn không vấn đề gì.”
“Tìm đường chết, thằng nhãi ranh chui ra từ đâu thế?”
Người bán đấu giá vừa nói vừa xòe tay về phía đầu của Tiêu Trần, trông dáng vẻ như muốn bắn chết tên quấy phá trật tự của hội trường này ngay tại chỗ.
Ông ta không phải người bán đấu giá chuyên nghiệp gì, ông ta là đại trưởng lão của nhà họ Chu, Du Dã Cảnh hàng thật giá thật.
Một bạt tay này giáng xuống, đừng nói một tên nhãi ranh như vậy, kể cả một vị Kim Cương Cảnh e rằng cũng bị đánh chết.
Mọi người bày vẻ xem kịch hay, cùng lúc đó cũng đang suy đoán thằng nhóc này là đệ tử của gia tộc nào.
Không thể cứ cho qua chuyện này như vậy được, nói không chừng cả gia tộc đều sẽ bị liên lụy.
“Bịch!”
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới, người bay ra ngoài không phải tên liều lĩnh không biết sống chết trong mắt bọn họ kia, mà ngược lại là đại trưởng lão nhà họ Chu.
Mọi người đều chưa kịp nhìn rõ đại trưởng lão nhà họ Chu bay ra ngoài như thế nào, chờ đến khi phản ứng lại thì ông cụ đã đụng lên vách tường.
Lực xung kích khổng lồ va đập gây ra một vết nứt như mạng nhện trên bức tường, cả người đại trưởng lão Chu đều khảm vào bên trong.
Đám người nhìn mà chảy mồ hôi lạnh, chưa nói đến một vị Du Dã Cảnh hàng thật giá thật như đại trưởng lão Chu, chỉ bằng bức tường kia thôi đã được tăng cường bằng đủ loại trận pháp, chính vì để bảo đảm an toàn cho buổi bán đấu giá.
Một mặt tường như vậy có thể chịu được một chiêu dốc hết toàn lực của ba đại lão Du Dã Cảnh trở lên, nhưng bây giờ bức tường như thế lại bị va đập tạo thành vết nứt khoa trương tới cỡ này.
Mọi người không khỏi nghi ngờ phải chăng đại trưởng lão nhà họ Chu đã chết thẳng cẳng rồi hay không.
Tiêu Trần liếc nhìn ông cụ bị khảm trong tường, không vui lẩm bẩm một tiếng: “Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ ác độc như vậy, đánh chết mày.”
Đầu óc của tất cả mọi người có mặt ở đó đều đang rơi vào tình trạng chết máy, Tiêu Trần vui tươi hớn hở nhìn đám người trong hội trường, số lượng người cũng không nhiều chỉ tầm năm sáu mươi người.
Tiêu Trần há to miệng, nhét viên Hoả Vân Thạch to bằng nắm đấm của người trưởng thành vào trong miệng mình dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người.
“Đây là tà thuật gì vậy?”
“Tôi nhớ ra rồi, tôi từng nghe nói về chàng trai này qua lời kể của chú hai mình.”
Có người kinh ngạc hô một tiếng, giọng nói run lẩy bẩy: “Mọi người đều biết chuyện nhà họ Tần bị tiêu diệt chứ.”
Mọi người gật đầu, việc này đã truyền ra từ lâu rồi, nhưng lại không rõ tình tiết cụ thể lắm.
“Chú hai tôi chính là người sống sốt trong ngày nhà họ Tần bị tiêu diệt đó, chú ấy từng kể rằng kẻ đầu sọ diệt cả nhà họ là một người trẻ tuổi trông rất tuấn tú, thích dẫn theo một con mèo nhỏ, làm việc hoàn toàn không kiêng nể, chắc chắn là chàng trai này.”
Lúc này Tiêu Trần đã nhét Hoả Vân Thạch vào trong bụng, nhìn đống bừa bộn dưới đài, Tiêu Trần đập bàn mấy cái thật mạnh.
Bỗng chốc dưới đài trở nên im ắng, Tiêu Trần lấy giọng: “Chào mọi người, tôi tên là Tiêu Trần, hôm nay tới đây không có ý gì khác, chỉ ăn cướp mà thôi, mọi người không cần căng thẳng, phối hợp thật tốt là được, tôi đảm bảo không ai bị bị nguy hiểm tới tính mạng.”
“Ăn cướp?”
Mọi người anh nhìn tôi một chút rồi tôi nhìn anh một chút, khuôn mặt ai cũng hoang mang. Có thể nói trong năm mươi, sáu mươi người ở đây, phần lớn họ đều thuộc gia tộc nổi danh tiêu biểu trong giới tu hành ở Hoa Hạ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo