Khu đất trống cách tiểu trấn khoảng chừng bốn mươi dặm, đại bộ phận người nhà họ Hồng đều ở chỗ này nghỉ ngơi và hồi phục.
Hồng Nhật Khánh và một đám trưởng lão trong gia tộc đang nhìn chăm chú theo dõi động tĩnh trong tiểu trấn.
“Đến rồi.”
Hồng Nhật Khánh nhìn hắc hổ hạ xuống, run giọng nói một câu.
Tiếp theo chính là một trận đất rung núi chuyển khủng bố, giống như là động đất, xung quanh không ngừng có đá lớn lăn từ trên núi xuống.
Tiếp theo là một đợt sóng xung kích mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang từ đằng xa lan tới. Những nơi sóng xung kích đi qua, cây lớn bị nhổ tận gốc, không ít mặt đất cũng bị kéo lên.
Đám người nhà họ Hồng nhìn thấy cảnh tượng này thì đều bị dọa đến mặt cắt không còn tí máu. Nếu không phải nghe theo đề nghị của Đại trưởng lão, chạy thêm hơn mười dặm nữa, không chừng bây giờ bọn họ đã bị luồng sóng xung kích kia đập cho thành người chết.
Lúc mọi người ở đây vỗ ngực cảm thán sống sót sau tai nạn, một bóng người nhanh chóng từ trên trời rơi xuống.
“Tao... đệt.”
“Rầm!”
Lại là một hồi đất rung núi chuyển, một ngọn núi nhỏ cách đám nhà họ Hồng không xa, trực tiếp bị nện cho nát bấy.
“Cảnh giác.” Gia chủ nhà họ Hồng vừa truyền lệnh xuống thì lại bị Hồng Nhật Khánh giơ tay ngăn lại.
“Phì, phì, phì, về sau ông mày mà còn dùng chiêu Hổ Phác này nữa thì con mẹ nó, tao sẽ đưa tay cho nó giẫm luôn.”
Tiêu Trần làu nhàu bò dậy trong một đống đá vụn, tuy bị Hổ Phác ảnh hưởng đến, nhưng cũng không bị thương, chỉ hơi nhếch nhác tí thôi.
“Ài, khà khà, anh bạn nhỏ đến đúng lúc thật.” Hồng Nhật Khánh vội vàng lên chào đón.
Tiêu Trần nhìn lão đầu mập mạp chào đón mình thì lại thấy vui vẻ. Thế này mà cũng gặp được, cũng coi như có duyên.
Sau một hồi ân cần hỏi han, Tiêu Trần đang tính rời đi thì đột nhiên lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Tiêu Trần vỗ đầu mình, thiếu chút nữa đã quên bản thân đến chợ đêm làm gì rồi.
“y dô, lão mập mạp chết tiệt, con mẹ nó đừng nghĩ lừa phỉnh tôi, giao bảo vật của nhà ông ra đây.” Tiêu Trần nắm chặt cổ áo Hồng Nhật Khánh, nói.
Hồng Nhật Khánh quay lại, gật gật đầu với gia chủ nhà mình, dùng khuôn mặt ú nú khóc tang nói: “Anh bạn nhỏ à, nhà chúng tôi chỉ là nhà nhỏ kinh doanh nhỏ, cậu hạ thủ lưu tình tí đi.”
“Tôi nhổ vào, nếu không phải tôi hạ thủ lưu tình, cả nhà mấy người đều đi bán muối hết rồi.”
Tiêu Trần đi vào khu đất trống, bắt đầu tìm đồ vật mình cần.
Khoan hãy nói đến chuyện bên trong đại gia tộc có của gì, đúng là để Tiêu Trần tìm được mấy viên linh thạch thuộc tính hỏa rất tốt.
Bên này, Hồng Nhật Khánh lôi kéo con gái mình, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười đi tới trước mặt Tiêu Trần.
“Anh bạn nhỏ, đây là con gái tôi Hồng Bình Nhi, mấy người trẻ tuổi làm quen với nhau đi.”
Vẻ mặt Hồng Bình Nhi tò mò nhìn Tiêu Trần, tính cách ông bô nhà mình thế nào thì cô lại chả tinh tường quá, từ lúc nào lại trở nên chân chó, bợ đít như vậy chứ.
Tiêu Trần ném mấy viên linh thạch thuộc tính hỏa vào mồm, nhìn bộ ngực đầy đặn của Hồng Bình Nhi.
Sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, thế mà lại duỗi ngón tay ra chọc chọc hai cái.
“Dạo này lừa đảo nhiều lắm, tôi chỉ muốn biết đây là hàng ria hay phếch?”
Hồng Bình Nhi xấu hổ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đạp một đạp lên mui bàn chân Tiêu Trần, miệng nổi giận nói: “Thằng dê xồm.”
“Ầy… Khà khà... Là thật, khà khà.” Tiêu Trần có tí vô duyên thả ra một câu.
Đây cũng là do lúc cướp bóc, bị cup D biến thành cup B dọa thành bóng ma tâm lý.
Tiêu Trần cũng không có tâm tư quen biết gái gú gì, sau khi chân thành xin lỗi, nhận lỗi xong thì chuẩn bị rời khỏi đây.
Đột nhiên linh quang trong đầu hắn lóe lên, nói với Hồng Nhật Khánh: “Lão mập chết tiệt, việc xây dựng lại chợ đêm này giao cho các người đi. Sau này chợ đêm để danh dưới tên tôi, tiền kiếm được thuộc về các người, tôi chỉ cần đồ vật thuộc tính hỏa hoặc thuộc tính kim, thế nào?”
Hồng Nhật Khánh chà chà hai tay, đây đúng là cái bánh từ trên trời rớt xuống.
Ba gia tộc quản lý chợ đêm thì đi mất hai, chợ đêm có muốn từ từ mở lại là không thể, không đủ thực lực để uy hiếp, thì con mẹ nó, ai sẽ trả nợ cho mi chứ.
Nhưng bây giờ cái người huỷ diệt nhà họ Tần, đại cao thủ san bằng chợ đêm lại muốn ủng hộ việc xây dựng lại nó, đúng là miếng bánh từ trên trời rớt xuống, không, là trời cao rớt xuống cục vàng mới đúng.
Hồng Nhật Khánh cười muốn sái quai hàm luôn rồi, chuyện tốt thế này mấy đời cũng không gặp được.
Về phần xây dựng lại như thế nào, Tiêu Trần không có tâm tư đi quản, chỉ cần treo tên tuổi của mình ở đó thế là xong.
“Đúng rồi, các ngươi thả tiếng gió chuyện hôm nay của nhà họ Tần ra đi, thổi mạnh vào. Thật ra tôi muốn xem thử còn con hàng nào không có mắt mà đến trêu chọc hay không, rắm đến là nhiều, đánh bùm bụp cả ngày không hết.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo