Có người nhắc nhở như vậy khiến mọi người xem như tỉnh táo lại. Lời này của đại trưởng lão họ Vương không chí kéo cả nhà họ Hồng đã thối lui vào, mà còn tạo cho bản thân một hình ảnh vĩ đại dám làm dám chịu. Chưa kể với lời tuyên bố như thế này của ông ta, cộng thêm thân phận ông ta nữa, thì thông thường kẻ có một chút tính người đều sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Con mẹ nó nữa, đúng là một mũi tên trúng ba con chim! Hay cho cái kẻ giỏi toan tính! Coi như ngày hôm nay ông ta phải chết dưới tay Tiêu Trần, cũng có người sẽ dựng thẳng ngón tay cái lên với ông ta, cảm thán một tiếng ‘đúng là hảo hán! ’
Đại trưởng lão nhà họ Vương bị người ta vạch trần cười lạnh một tiếng: “Sao nào, chẳng lẽ các vị đây đều không ở lại cũng vì tâm lý muốn chiếm được gì đó thôi à?”
Mọi người bị nói cho á khẩu không đáp lại được. Tham lam chính là khởi nguồn rất nhiều bi kịch.
Tiêu Trần vui vẻ bay trên không trung, ngó một đám người đang làm trò hề trước khi chết ở dưới.
Tay nhiên, ngay vào lúc này, một đám người nhảy ra khỏi nhà cao tầng ở xa xa. Một giọng niệm phật tràn đầy chính khí vang lên trong trời đất: “A di đà phật.”
Cùng với sự xuất hiện của câu niệm này, một luồng khí ấm áp tỏa ra khắp sân khiến cho luồng khí âm tà đang bao trùm ở đây bị tản ra không ít.
Mọi người đều cảm thấy cả ngoài sảng khoái hơn rất nhiều. Tuy là luồng khí âm tà đã bị tiếng niệm phật làm lui xuống không ít, nhưng áp lực vẫn khiến cho mọi người không thể động đậy.
Tiêu Trần nhìn bóng người tới, cái miệng rộng xương khô nứt ra, tạo thành một tràng cười quái dị.
“Con lừa trọc từ đâu tới vậy?” Tiêu Trần ngó đám người tới gần với vẻ cực kỳ hứng thú.
Đại trưởng lão họ Vương nghe được tiếng niệm phật này thì trong lòng vui vẻ, cố gắng lớn tiếng nói lên giữ áp lực khủng khiếp này: “Mọi người đừng hoảng sợ. Thanh Không đại sư đang làm khách ở nhà họ Vương chúng tôi. Đối phó với loại yêu ma thế này, hẳn là Thanh Không đại sư thực hiện dễ như trở bàn tay!”
Mọi người nghe đến tên Thanh Không đại sư thì biểu cảm đều trở nên vui vẻ. Đây chính là cao tăng đại đức nổi danh đấy, lại là một vị ở Du Dã Cảnh có sức mạnh to lớn được nhiều người biết tới.
Đám người kia càng tới gần thì trong lòng mọi người càng thấy bình tĩnh.
Chủ nhân nhà họ Chu, chủ nhân nhà họ Vương, còn có một hòa thượng già mặt thiện mỹ lành, rồi những trưởng lão có liên hệ với các gia tộc thực lực mạnh mẽ.
Với đội ngũ thế này, chỉ sợ sẽ là Phá Thiên Cảnh trong truyền thuyết cũng phải nhượng bộ lui binh.
Cùng với sự tiếp cận của mấy người này, cuối cùng tâm trạng khủng hoảng bị kiềm ném của bọn họ cũng bắt đầu lắng xuống trở lại, thậm chí có người bắt đầu cười nhạt với Tiêu Trần ở trên bầu trời.
Một đám người dừng lại trong sân, hòa thượng già đi đầu nhìn lên Tiêu Trần ở trên bầu trời, chắp tay tạo thành một phật hiệu.
“Thí chủ, thần tiên có đức hiếu sinh, người trần có lòng trắc ẩn...”
Blah blah blah... lão hòa thượng nói một mạch rất nhiều đạo lý.
Tiêu Trần lắc đầu. Xem ra đức hạnh mấy tên đầu trọc toàn y như nhau cả thôi.
Tiêu Trần lập ở không trung, cười híp mắt, bảo: “Đã rất lâu rồi không có kẻ nào dám đánh người của tôi. Vì để tránh cho loại bi kịch như vậy xảy ra một lần nữa, tôi cảm thấy vẫn phải cho người trần biết, rằng con mẹ nó, cái gì mới gọi là sức mạnh!”
Tay Tiêu Trần phẩy một cái trên không trung, một luồng tử khí tạo thành một thanh đao đen rồi hiện ra trước mặt Tiêu Trần.
“Hổ Phác Thiên Chinh!”
Tử khí trên người Tiêu Trần bắt đầu phóng lên cao, xông thẳng lên trời.
Một người xương khô trắng loáng như ngọc kết hợp với tử khí màu đen như mực. Hai màu sắc trái ngược nhau trông cực kỳ chói mắt giữa vùng trời trống trải.
Cùng với sự bùng nổ tử khí trên người Tiêu Trần, bầu trời trống trải lập tức tối sầm lại. Những mảng mây đen lớn bị tử khí ngập trời kéo vào bầu trời trong xanh. Cùng lắm chỉ là trong nháy mắt, hầu như bầu trời đã bị mảng mây đen lớn che phủ.
Lúc này mây đen đã bắt đầu tụ lại, xoay tròn, một vòng xoáy mây đen không thấy bến bờ được tạo thành trên bầu trời.
Bóng dáng của Tiêu Trần đang ở ngay dưới trung tâm vòng xoáy kia, trông nhỏ bé không gì sánh được.
Tiêu Trần với cơ thể cuồn cuộn tử khí nhảy vào trung tâm của vòng xoáy đó, nhuộm cho vòng xoáy mây đen lớn thêm đen kịt hơn mọi thứ trên đời.
‘Grào! ’
Một tiếng hổ gầm truyền đến từ trong mây đen. Toàn bộ trời đất đều bị tiếng hổ gầm này làm mất cả hồn phách.
Một bàn chân hổ khổng lồ màu đen hiện ra giữa trung tâm vòng xoáy. Dưới bàn chân hổ này, trông cả bầu trời trở nên cực kỳ bé nhỏ, yếu ớt.
Cùng với sự xuất hiện của vuốt hổ màu đen, toàn bộ bầu trời tối sầm xuống hệt như đã quá nửa đêm. Không gian đen kịt khiến cho cảnh tượng chấn động lòng người này càng trở nên đè nén.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo