Hồng Nhật Khánh lau mồ hôi, sau khi tạm biệt Tiêu Trần, chạy nhanh như chớp không thấy tung tích.
Tiêu Trần dẫn mấy người nghênh ngang đi vào thị trấn nhỏ.
Thật sự tạo hình của đám người Tiêu Trần có hơi quái lạ, cực giống mấy kẻ gây náo loạn chuyên nghiệp trước cổng bệnh viện.
Mọi người tò mò nhìn Tiêu Trần, người dám đến chợ đen gây sự, chưa từng có kết cục tốt lành gì.
Có một vài người dứt khoát dọn dẹp quầy hàng của mình, đi theo phía sau nhóm người Tiêu Trần, làm quần chúng ăn dưa.
A Đại làm hướng dẫn cho Tiêu Trần.
Bởi trước đây ông cụ Văn thường xuyên tới chợ đen mua đồ, mỗi lần ông cụ đều sẽ dẫn theo mấy người họ.
Cho nên bọn họ khá quen thuộc bố cục của chợ đen, A Đại vừa khiêng cáng, vừa giải thích cho Tiêu Trần.
Chợ đen đang nằm trong thị trấn nhỏ này được chia làm bên trong và ngoài trấn.
Bên ngoài thị trấn là khu giao dịch bình thường, không có gì đáng nói.
Đại bản doanh của ba gia tộc lớn đang nằm bên trong trấn, một số giao dịch của các tông môn lớn cùng buổi bán đấu giá đều được tiến hành trong trấn.
Tiêu Trần nghe thấy bốn chữ buổi bán đấu giá, đôi mắt lập tức sáng ngời, hỏi: “Hôm nay có buổi bán đấu giá không?”
A Đại gật đầu, nói sơ qua về buổi bán đấu giá với quy mô lớn nửa năm một lần của chợ đen.
“Được rồi, chúng ta tiện thể đi cướp bóc.”
Chẳng mấy chốc, hành động của đám người Tiêu Trần đã dẫn tới người giữ gìn trật tự.
Một đội sáu người, do một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi dẫn đầu.
“Đó chẳng phải Chu Tử Nghĩa của nhà họ Chu sao?”
“Chính là tên họ Chu kia, nghe nói là nhân vật Kim Cương Cảnh đỉnh phong.”
“Anh nhỏ tiếng chút đi, Chu Tử Nghĩa này không phải thứ tốt lành gì đâu, chưa kể tới việc bắt nạt mọi người, bụng dạ còn hẹp hòi, anh bàn tán như vậy để gã nghe thấy, cẩn thận bị nhớ lấy.”
Có kẻ quen biết người dẫn đầu, bắt đầu thì thầm.
“Thứ không có mắt chui từ đâu ra, dám đến đây giở thói ngang ngược.” Người đàn ông trung niên dẫn đầu nhìn Tiêu Trần rồi quát mắng.
Tiêu Trần cũng không hề nhấc mi lên, bả vai khẽ run, mấy con Minh Trùng to bằng nắm đấm xuất hiện.
Minh Trùng nhảy lên thật cao, mấy người kia còn chưa kịp phản ứng lại, Minh Trùng đã chui vào trong cơ thể họ.
Họ sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch, điên cuồng sờ mó trên người, muốn tìm xem rốt cuộc con sâu to bằng nắm đấm đó đã đi đâu.
Tiêu Trần phất tay với mấy người phía lưng rồi nói: “Đi thôi.”
“Keng…”
Đột nhiên một tia sáng màu trắng chói mắt chặn phía trước Tiêu Trần.
“Mày vứt con sâu đó đi đâu rồi hả, lấy ra ngoài cho tao.”
Tiêu Trần nhìn thanh trường kiếm chặn trước mặt mình, hơi bỡn cợt nói: “Trong đầu của ông ấy, nếu ông đi hết bảy bước, con sâu đó sẽ chui ra khỏi đầu ông.”
Sau khi người trung niên dẫn đầu nghe xong, sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, tuy có phần không tin tưởng lời nói của Tiêu Trần nhưng lại cứ cảm thấy có vật gì đang lúc nhúc trong đầu ông ta.
Tiêu Trần nhẹ nhàng búng một cái lên thanh trường kiếm phía trước, âm thanh chấn động truyền ra từ thân kiếm.
Tiếp theo khắp thân kiếm cứ thế đứt gãy thành từng đoạn.
Tiêu Trần vui mừng hớn hở bước tới, trong miệng lẩm bẩm: “Thật ra mình khá ghét mấy thằng dùng kiếm.”
Người trung niên nhìn thanh kiếm yêu thích của mình đứt gãy thành từng đoạn, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Vừa rồi khi Tiêu Trần ra tay búng thanh kiếm của ông ta, ông ta lại không thể động đậy.
Ông ta cũng chẳng phải kẻ ngốc, chính mình hoàn toàn không thể chọc nổi người có thủ đoạn như vậy.
Người trung niên nhìn Tiêu Trần rời đi với ánh mắt u ám, cũng không lại ra tay cản trở lần nữa.
Một lúc lâu sau, người trung niên lấy một quả cầu nhỏ màu đỏ từ trong lòng ra.
Ông ta bóp nát quả cầu nhỏ, sắc mặt hung tợn nhìn theo hướng Tiêu Trần rời đi rồi nói: “Tao muốn xem thử mày có mấy mạng.”
Quả cầu nhỏ này là đồ vật đặc chế của ba gia tộc lớn, dùng để truyền tin tức, màu đỏ có nghĩa là mức độ nguy hiểm nhất, cần phải giết ngay tại chỗ.
“Sau đây chúng ta sắp bán đấu giá một miếng Hoả Vân Thạch cực phẩm.”
“Giá khởi điểm là năm mươi triệu, mỗi lần tăng giá không được ít hơn một triệu.”
Giới tu hành vẫn luôn sử dụng tiền bạc của thế gian tiến hành giao dịch, thật ra cũng là hành động bất đắc dĩ.
Ban đầu cũng không phải chưa từng có ai nghĩ tới việc đổi tiền tệ thông dụng của giới tu hành thành linh thạch, nhưng linh thạch không chỉ số lượng có hạn, hơn nữa một khi linh thạch rơi vào tay người tu hành, ai cũng không chịu lấy ra tiến hành giao dịch thêm một lần nữa.
Điều này làm cho số lượng linh thạch lưu thông trên thị trường ngày càng ít, vì thế cách lấy linh thạch thay thế tiền bạc nửa đường chết non.
Hiện nay tiền tệ thông dụng trong giới tu hành vẫn là tiền bạc của thế giới.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo