Hơn nữa ông cụ có khuôn mặt hòa ái, tiếp đón người khác luôn cười tủm tỉm, cho nên danh tiếng của ông ta cực kỳ tốt.
Tuy rằng thường xuyên có tin đồn ông cụ theo đuổi trường sinh loại đồ vật viển vông mơ hồ này, nhưng người có tiền ai mà chẳng có một vài sở thích đặc biệt chứ.
Theo đuổi trường sinh còn tốt hơn nhiều so với mấy sở thích lung tung rối loạn hại người kia.
Bên ngoài cổng bệnh viện XX đông nghịt đám phóng viên đang cầm mic cùng máy quay chụp, ai nấy đều tỏ ra vô cùng phấn khích, đây chính là tin tức lớn đó, nếu như có thể lấy được tin tức này đầu tiên thì có hy vọng được thăng chức tăng lương rồi.
Hơn nữa mọi người đều biết ông cụ cả đời không lấy vợ, cũng không có con cháu, ngoài ra cũng chưa từng đồn thổi chuyện ông ta lập di chúc.
Nếu như ông cụ thật sự không qua khỏi, đống tài sản khổng lồ thuộc về ai cũng là một đề tài thu hút mọi người.
Bên ngoài phòng ICU đứng đầy cảnh sát cùng với vệ sĩ của ông cụ.
Đám vệ sĩ này đều đề phòng tất cả mọi người, thậm chí là cả cảnh sát, lúc này họ không tin tưởng bất cứ người ngoài nào.
Một ông lão đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt kém đến mức khiếp người, đủ các loại ống dẫn của máy móc cắm trên người ông ta, khiến ông cụ trông giống như con bạch tuộc.
Một vị bác sĩ không ngừng dùng châm cắm lên người ông lão, vừa cắm vừa lắc đầu.
Một cô gái nằm bò trên cửa thủy tỉnh của phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của ông nội mình, bĩu môi lẩm bẩm nói nhỏ: “Ông nội cũng thật là, hoàn toàn không thể cứu được còn nhất quyết muốn châm cứu, hao hết tâm sức.”
‘Ầm! ’
Đúng lúc này một tiếng nổ long trời nở đất truyền ra từ trong phòng ICU, bức tường bên ngoài tòa nhà lớn đột nhiên rạn nứt.
“Kẻ địch tấn công, kẻ địch tấn công.”
Trong thoáng chốc hành lang tòa nhà trở nên vô cùng hỗn loạn, người rút súng kẻ thì tháo chạy không hề đứng góp vui.
Vốn dĩ việc bảo hộ làm cực kỳ kín kẽ, nhưng ai ngờ kẻ địch lại đập tường xông vào.
Hơn nữa bên ngoài bức tường có độ cao mấy chục mét, ai cũng không ngờ tới lại sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
“Khụ khụ khụ.”
Một tiếng ho kịch liệt vang lên trong căn phòng ICU lộn xộn, người đàn ông quần áo trên người đã trở thành vải rách, tóc dựng đứng, choáng vàng bò lên khỏi mặt đất.
“Đại nhân, chúng ta đến đâu rồi?” Người đàn ông phát âm không rõ mở miệng hỏi.
“Đến nhà rồi, đúng là tố chất tâm lý kém như vậy thì lăn lộn thế nào được?”
Tiêu Trần vỗ bụi đất trên người, nhìn về phía ông cụ đang nằm trên giường.
“Cạch, cạch!”
Hàng loạt tiếng súng nạp đạn vang lên, tiếp theo đó một đống họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhìn những gọng súng đang nhằm vào mình, không mặn không nhạt phun ra hai chữ:
“Cút đi.”
Trước nay mọi người chưa từng thấy ai phách lối như thế, đối mặt với một nhóm cảnh sát và bảo vệ còn có thể mắng người khác mà mặt không đổi sắc.
Mọi người nhìn Tiêu Trần như nhìn kẻ ngu, đã có người tiến lên, muốn bắt Tiêu Trần lại.
Tiêu Trần trợn trắng mắt lẩm bẩm: “Đáng ra nên mang Ngục Long tới, để các người biết cái gì gọi là lễ phép.”
Nói xong, trên người Tiêu Trần đột nhiên cuồn cuộn lên vô số tử khí, tử khí chảy xuống đất như dòng thuỷ ngân.
Từng con Minh Trùng lớn như nắm tay nhảy ra ngoài từ tử khí.
Sau khi bố trí xong tử mẫu tụ âm trận, Tiêu Trần hút tử khí hai lần. Bây giờ Tiêu Trần đã có thể khống chế tử khí xa hơn trước kia rất nhiều.
Những con Minh Trùng lớn chừng ngón tay cái cũng biến thành lớn như nắm đấm, có thể nói là từ mèo biến thành hổ.
Nhìn hắc khí toát ra từ trên người Tiêu Trần, rõ ràng mọi người đều luống cuống tay chân, bọn họ chỉ là người bình thường, làm gì đã thấy cảnh này.
Tiêu Trần cũng không định lấy mạng những người này, chỉ muốn bọn họ bình tĩnh lại thôi.
Tốc độ của những con Minh Trùng lớn chừng nắm tay cực nhanh, chớp mắt đã nhảy lên đầu những người đó, nằm chình ình trên đầu họ như những con nhện lớn, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Tiêu Trần.
Khi những con minh trùng ấy nhảy lên đầu mình, vẻ mặt mọi người cũng trở nên ngây ngốc, giống như đã mất hồn.
Tiêu Trần chỉ tay về một hướng, bắt đầu từ người đứng ngoài cùng hành lang, từng người từng người ngã xuống theo quy luật, rồi lăn lóc khuất khỏi tầm mắt của hắn.
“Đại nhân, chuyện này…” Người đàn ông trước đó đi đưa tử ngọc cho Tiêu Trần nhìn thấy cảnh này thì sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Tiêu Trần không phản ứng lại anh ta, chỉ nhìn ông lão đang nằm trên giường. Kinh mạch hầu như đều đứt hết, hẳn là do người tu hành ra tay.
Nếu như Tiêu Trần không đến thì ông lão này nhất định sẽ phải chết.
“Anh bạn nhỏ, thật trùng hợp!” Bác sĩ mặc áo khoác dài màu trắng mở miệng đó, đó chính là Tiếu đại sư mới rời đi không lâu trước đây.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo