Tiêu Trần cứ nói như vậy đến rạng sáng, trong đó cũng trao đổi lại cách khác nặn lại cơ thể.

Nhưng cuối cùng vẫn quyết định, sử dụng cách nặn lại cơ thể được ghi chép trên ‘Trường Sinh Cổ Đồ’.

Như thế có thể sẽ mất rất nhiều thời gian, nhưng tóm lại còn ổn hơn các cách khác rất nhiều, nhỡ đâu cách khác xảy ra sơ sót, sau này lại tốn thời gian mấy chục lần đi bổ sung, vậy mất nhiều hơn được.

Sau khi trời sáng, Tiêu Trần đã bị mẹ mình tóm được, quở trách một trận đều là những chuyện như cả ngày không biết chăm lo đến gia đình, một tên nhãi ranh thì lấy đâu ra lắm chuyện như vậy, cũng không biết làm bạn với Tiểu Lộ, vân vân...

Cuối cùng sau khi Tiêu Trần không ngừng gật đầu, cộng thêm hứa hẹn đảm bạo nhất định sẽ dùng bữa trưa ở nhà thì mẹ hắn mới vui vẻ ra cửa đi chợ.

Mẹ Tiêu Trần vừa rời khỏi không lâu, một người đàn ông mặc vest lịch lãm đến biệt thự nhà họ Tiêu.

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, có làn da ngăm đen, thân hình vạm vỡ cùng với đôi mắt sắc bén như dao, trên người toát ra sát khí, vừa thấy chính là một chiến sĩ đã trải qua vô số trận chiến.

Lúc này đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu, vẻ mặt có hơi uể oải, hẳn là do đã lâu không được ngủ.

Anh ta bê một chiếc hộp, kính cẩn đi tới bên cạnh Tiêu Trần.

Người đàn ông đưa chiếc hộp tới trước mặt hắn, cung kính nói: “Đại nhân, đây là ông cụ nhờ tôi đưa đồ này đến cho ngài.”

Tiêu Trần nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra ông cụ trong miệng anh ta là ai.

Là ông lão theo đuổi trường sinh đến độ tẩu hỏa nhập ma mà họ gặp ở sông Tịch Tịnh.

Tiêu Trần mở chiếc hòm ra, bên trong lại đựng đầy tử ngọc, số lượng rất nhiều e rằng phải đến mấy cân.

Hắn nhớ tới lời hứa lúc ấy của mình, chỉ cần có thể tìm tử ngọc giúp hắn, vậy thì sẽ được thưởng rất nhiều.

Tiêu Trần gật đầu hỏi: “Sao ông cụ không tự mình đến đây thế?”

Nghe thấy Tiêu Trần nói vậy, vẻ mặt người đàn ông có hơi buồn bã nói: “Ông cụ bị người ta đánh bị thương, bây giờ đang nằm viện có thể không qua khỏi nổi.

Tiêu Trần nhíu mày, niết tử ngọc trong tay rồi nói: “Là do chuyện tử ngọc sao?”

Người đàn ông gật đầu: “Sau khi ông cụ trở về vẫn luôn thu thập tử ngọc giúp đại nhân, nhưng trong một lần giao dịch ngầm ông ấy bị người ta đánh lén, cơ thể bị thương nặng.”

Tiêu Trần đặt chiếc hộp đựng đầy tử ngọc ở trước mặt Hắc Đao rồi nói: “Tiểu Long Nhi, tôi đi ra ngoài một chuyến, cô cầm số tử ngọc này đi bày trận giúp tôi.”

Bóng dáng Ngụy Long đột ngột xuất hiện, khiến người đàn ông kinh ngạc tới mức suýt rớt cằm.

Ngụy Long lạnh lùng liếc nhìn anh ta, dọa cho người đàn ông toàn thân run lên, không biết phải trải qua bao nhiêu máu lửa mới có thể luyện ra sát khí đáng sợ cỡ này.

Ngụy Long nhìn Tiêu Trần, cứ nhìn mãi không nói gì cả.

Tiêu Trần bị nhìn đến mức cả người ớn lạnh, cười gượng một tiếng: “Tiểu Long Nhi, tôi thề với trời.”

“Ông trời không quản được ngài đâu Đại Đế.”

“Ôi hê hê, vậy tôi thề với chiếc ghế này, lần này chắc chắn không phải là tôi lo chuyện bao đồng.”

Tiêu Trần chỉ vào chiếc ghế thề thốt son sắt.

Sau đó hắn tiện thể kể lại chuyện của ông cụ một lượt.

Lần này trái lại Ngục Long không trách Tiêu Trần “không làm việc đàng hoàng” nữa, đều nhúng tay vào những chuyện lặt vặt không hợp với thân phận.

Loại chuyện này cũng có nguyên nhân cả nó, tuy rằng nhỏ nhặt nhưng cũng phải xử lý cho tốt.

Thấy Ngục Long không phản đối, Tiêu Trần dẫn đầu đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm nhẩm: “Mau chút, còn phải nhanh chóng trở về ăn trưa nữa.”

Tiêu Trần hỏi rõ nơi ông cụ đang ở, thuộc thành phố H hơi xa một chút cách nơi này một tỉnh.

Có lẽ người đàn ông này đã lái xe đúng một đêm, sáng sớm mới vội tới đây được.

Người đàn ông đi tới chiếc việt dã ven đường, mở cửa xe cho Tiêu Trần.

Tiêu Trần ngẫm nghĩ một chút, xách cổ áo của người đàn ông lên, cả người bay vút lên trời.

“Đại… đại nhân.” Người đàn ông quanh năm liếm máu trên lưỡi đao, tố chất tâm lý rất mạnh nhưng cũng chưa từng gặp phải cảnh tượng này, sợ tới mức lắp bắp.

“Hốt hoảng cái rắm, bổn đế đang vội, còn phải trở về ăn trưa nữa.”

Tiêu Trần cảm thấy nếu hôm nay lại không về nhà dùng bữa thì rất có thể sẽ bị mẹ già của hắn kéo đứt tai mất.

Hôm qua thành phố H đã xảy ra một chuyện lớn.

Ông tổng của Tập đoàn Siêu Việt bị tấn công bất ngờ, đến nay người đang nằm trong viện chưa rõ sống chết.

Cả thành phố H thậm chí là khắp Hoa Hạ, ai mà chẳng biết đến tên tuổi của ông cụ, là doanh nhân, nhà từ thiện và thư pháp nổi tiếng.

Ông cụ không chỉ có giá trị bản thân lên tới hàng trăm tỷ, hơn nữa còn là một nhà từ thiện có tiếng, các trường tiểu học do ông ta tài trợ trải dài khắp cả nước.

 

0.18032 sec| 2405.133 kb