Tiêu Trần đã thấy ông ta từ sớm rồi, nên mới không để Minh Trùng khống chế khiến ông ta lăn ra ngoài.
Tiêu Trần nhếch mép cười: “Ông già, đúng là trên đời này không có nơi nào không thể gặp lại nhau cả!”
Tiếu đại sư lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thầm nhủ: ‘Đi thế nào cũng có thể gặp được sao? ’
Tiêu Trần nhìn những cây châm bạc trên người ông cụ, hắn rút hết ra nắm trong tay, cười nói: “Ông già, nếu chúng ta có duyên như vậy, hôm nay bổn đế sẽ dạy ông một chiêu, để ông biết cái gì gọi là phương pháp châm kim quỷ khóc sói tru, quỷ thần khó lường.”
Đầu tiên, Tiếu đại sư hơi sửng sốt, sau đó ông ta lại mừng như điên. Ông ta đã thấy thủ đoạn của Tiêu Trần rất nhiều lần, nói là thần tiên trong loài người cũng không quá đáng.
Nếu như có thể may mắn học được chút kỹ thuật thì chính là may mắn lớn.
Tiếu đại sư luôn dửng dưng với mọi chuyện, nhưng về mảng y thuật, ông ấy còn ham học hỏi hơn phần lớn người trẻ tuổi.
Tiêu Trần cầm một cây châm bạc trong tay, vừa ra tay đã đâm vào huyệt thái dương của ông già bị thương nặng.
Mặt Tiếu đại sư đầy mơ hồ, lắp bắp nói: “Anh bạn nhỏ, đây là tử huyệt.”
“Hả, tử huyệt? Ha ha ha.”
Tiêu Trần gãi lỗ mũi, thật ra Tiêu Trần cũng không biết phương pháp châm kim quỷ khóc sói tru, quỷ thần khó lường gì cả.
Hắn châm kim bạc vào huyệt thái dương của ông lão cũng chỉ vì thuận lợi mà thôi.
Tiêu Trần vung tay lên nói: “Hiểu biết của ông có hạn, thủ đoạn của bổn đại đế, người phàm các người làm sao có thể hiểu được.”
Nói xong, Tiêu Trần há to miệng, đưa toàn bộ nắm tay vào miệng.
Tiếu đại sư nhìn thấy mà ngạc nhiên lại khó hiểu, lòng còn thầm nghĩ: “Chẳng lẽ thật sự là do mình kiến thức nông cạn?”
Tiêu Trần mò ra từ trong bụng một cánh hoa sen, trực tiếp nhét vào miệng ông cụ.
Hắn vui tươi hớn hở nhìn ông cụ nằm trên giường, nói: “Nhìn đi, thời khắc chứng kiến kỳ tích sắp đến rồi.”
Tiêu Trần vừa dứt lời, ông cụ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh lại chậm rãi mở mắt ra.
Thấy thế, Tiếu đại sư mắt chữ A mồm chữ O. Ông cụ này bị thương thế nào, không ai rõ hơn ông ta, căn bản là sẽ chết chắc.
Cho tới nay, vẫn chưa có ai bị ông ta tuyên án không thể cứu mà vẫn có thể sống lại. Tiếu đại sư hoảng hốt vội xem mạch cho ông cụ.
Mạch đập mạnh mẽ ổn định, lại con mẹ nó cứ thế tốt lên?
Ông cụ ngẩn ngơ nhìn xung quanh, nói ra câu đầu tiên sau khi tỉnh lại: “Đầu tôi đau quá.”
Tiêu Trần nhanh như chớp nhổ cây châm bạc trên huyệt thái dương của ông cụ ra: “Đau gì mà đau, ảo giác thôi.”
“Không thể nào, không thể nào, cho dù có cách chữa trị, cũng không thể nào nhanh khỏi như vậy.” Tiếu đại sư hơi mơ hồ, chuyện này hoàn toàn lật đổ những hiểu biết của ông ấy về y học.
“Ha ha ha.” Tiêu Trần cười gượng, nhìn Tiếu đại sư đang run sợ.
Hắn nói với ông cụ vừa mới tỉnh lại: “Cụ à, ông có biết ai tập kích ông không?”
Cây châm bạc trên huyệt thái dương bị rút đi, ông cụ không còn đau đầu nữa.
Ông cụ dần dần tỉnh táo lại, suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Không thấy rõ, người tập kích tôi có tốc độ quá nhanh, nếu không phải bọn A Đại ở xung quanh, có lẽ tôi đã bị giết tại chỗ rồi.”
Tiêu Trần nhìn người đàn ông đi cùng mình.
Người đó lắc đầu, nói: “Bịt kín mít, căn bản không nhận ra được, nếu không phải chúng ta có nhiều người, vũ khí đầy đủ, có lẽ ngày đó chúng ta đều gặp xui xẻo.”
Tiêu Trần tức giận hỏi tiếp: “Không phải bởi vì thu mua Tử Ngọc nên ông đã có thù hận với người khác sao?”
Ông cụ gật đầu: “Có người cũng thu mua số lượng lớn tử ngọc ở đây, hơn nữa còn có rất nhiều gia tộc tham gia vào đó. Hôm ấy tôi đắc tội rất nhiều người, quả thực không thể chắc chắn được.”
“Bộp! Bộp!”
Tiêu Trần đấm hai phát lên hốc mắt ông cụ, ngay lập tức, ông ta ngất đi.
“Hỏi một ba cũng không biết.”
Người đàn ông nhìn thấy thế thì bận tâm, nhưng cũng không dám ngăn cản.
Tiêu Trần sờ cằm, hỏi: “Cái chỗ ông ta đắc tội người khác có một hội giao dịch gì đó đúng không?”
Người đàn ông gật đầu: “Đó là một cái chợ đen, do mấy gia tộc cùng nhau khống chế.”
Tiêu Trần gật đầu: “Tìm mấy người làm một cái cáng, mang ông lão này đến cửa chợ đen đó đi.”
Mặt người đàn ông đầy mơ hồ, muốn làm gì thế?”
Tiêu Trần quở trách cười nói: “Đi lừa tiền, anh ngu thế! Cơ hội tốt như vậy.”
“Lừa tiền á?”
Tiêu Trần vui vẻ gật đầu: “Một lão già tám chín mươi tuổi đi đến chợ đen, lại gặp hoạ sát thân, có còn pháp luật hay không, có còn thiên lý hay không?”
Người đàn ông vẫn nghĩ không ra: “Chợ đen đó cũng chỉ là một tổ chức thôi, không có buôn bán trao đổi gì cả.”
Tiêu Trần vỗ đầu anh ta: “Thứ ngu ngốc, nhanh tìm người cáng lão già này lên đi, chúng ta đi lừa từng nhà, đừng ai mong thoát được.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo