Mặc dù người đàn ông không rõ ràng lắm, nhưng vẫn chạy ra ngoài gọi người.

Tiêu Trần đá Tiếu đại sư đang run sợ mà nói: “Đừng nghĩ nữa, vừa nãy tôi châm đại đấy!”

“Hả?” Tiếu đại sư lấy lại tinh thần, mặt đầy bất đắc dĩ.

Tiêu Trần võ vai Tiếu đại sư, trêu chọc: “Ông già, học y không có tiền đồ, ông không cứu được mấy người đâu.”

Tiếu đại sư lại lắc đầu, vẻ mặt kiên định, nói: “Cứu được người nào thì hay người nấy!”

Tiêu Trần cười lắc đầu. Ấn tượng mà ông già này để lại cho Tiêu Trần rất tốt, mặc dù hắn rất muốn tuyền thụ lại cho ông ta mấy chiếu, nhưng hắn lại không biết chút y thuật nào cả.

Ở Hạo Nhiên đại thế giới, ngoài cái danh hiệu ‘Thôn Thiên Đại Đế’ ra, Tiêu Trần còn có một ngoại hiệu là ‘lưu manh dốt nát’.

Có phải lưu manh hay không thì còn phải đợi xem xét, nhưng dốt nát thì chính xác.

Trong lịch sử Hạo Nhiên đại thế giới tổng cộng xuất hiện năm vị đại đế, Tiêu Trần có thể coi là người hiếm thấy nhất.

Nếu nói ai có chiến lực mạnh nhất, Tiêu Trần nhất định sẽ đứng đầu, nhưng những đại đế khác đều tinh thông cầm kỳ thi hoạ.

Đại đế như Tiêu Trần, ngoài biết đánh nhau thì không biết gì khác. Ở trong mắt rất nhiều người, hắn chính là một kẻ ngu vô học.

Hơn nữa, Tiêu Trần còn rất không biết xấu hổ mà tự quảng cáo mình là người toàn năng. Nếu ai nói lời khó nghe, hắn sẽ đến cửa đi cướp đồ, quét đất nhà người ta.

Ở trong mắt rất nhiều nhân vật lớn, đại đế như Tiêu Trần ngoài biết giơ đao chém người giống như tên lưu manh ngoài đường thì không biết gì cả.

Điều này thật sự không oan cho hắn. Ngoài biết đánh nhau ra, những các khác như là luyện đan, luyện khí, y đạo gì đó, Tiêu Trần đều không biết, thậm chí, ngay cả trận pháp thì cũng chỉ biết chút ít thôi.

Rất nhiều người đều nói học một hiểu mười, nhưng ai nói lời này, đều sẽ bị Tiêu Trần đánh chết.

Ban đầu, Tiêu Trần cũng bị những lời nói dối ấy làm cho hồ đồ chuyển hướng, kết quả quay đầu lại, không biết vẫn hoàn không biết.

Một vài thứ đơn giản, chỉ cần nhìn là sẽ biết.

Nhưng những thứ cao thâm như phương pháp luyện đan, luyện khí thì phải dùng hết sức đi học, làm gì có cái gọi là học một biết mười chó má gì đó chứ.

Sau khi trở thành đại đế, Tiêu Trần hoàn toàn biến thành chúa lười, ngoài yêu thích sáng tạo một vài chiêu thức kì quái, hắn căn bản không tìm hiểu về những lĩnh vực khác.

Các loại nguyên nhân dẫn đến trong đầu Tiêu Trần bây giờ toàn là công pháp tu hành sát phạt, còn những cái khác liên quan đến các thứ như luyện đan, luyện khí, y đại thì không có chút gì.

“Ông già, ông có muốn học cách giết người không. Có người nói giết một nhóm nhỏ vì cứu phần lớn mọi người, tôi cảm thấy lời này không có gì sai.”

Tiêu Trần lại bắt đầu dụ dỗ.

Tiếu đại sư lắc đầu cười khổ nói: “Lão đây nhận ý tốt của cậu, nhưng bộ xương già này không lăn lộn được.”

Tiêu Trần còn muốn dụ thêm mấy câu, để cho lão già này theo mình học cách giết người thì đúng lúc này người đàn ông vừa đi ra dẫn ba người quay trở lại.

Nếu không muốn học giết người, Tiêu Trần cũng không miễn cưỡng, hắn chuyển sự chú ý sang mấy người vừa tiến vào.

“Đây là A Nhị, đây là A Tam, đây là A Tứ, đây là A Đại.” Người đàn ông ấy giới thiệu với Tiêu Trần.

Tiêu Trần ranh mãnh cười: “Các người đặt tên còn tuỳ tiện hơn tôi.”

Mấy người hơi ngượng ngùng cười, thật ra bọn họ cũng coi như là con nuôi của ông cụ kia, chỉ là tới nay không công bố ra thôi.

Mấy người này đều là người từng cùng ông cụ đi qua sông Tịch Tịnh, có chút ấn tượng với thủ đoạn của Tiêu Trần, cộng thêm A Đại thêm mắm thêm muối đánh bóng lên, mấy người đều xem Tiêu Trần như ‘tiểu thần tiên’.

Tiêu Trần chỉ huy mấy người, dùng đồ trong phòng bệnh làm một cái cáng đơn sơ. Bốn người mang theo ông cụ, hung hăng đi ra ngoài bệnh viện.

“Lão già, ngày nào nghĩ thông thì có thể tới tìm tôi.” Tiêu Trần nói xong thì mang theo “đoàn đội” cùng rời khỏi bệnh viện.

Bộ dạng kỳ quái của đám người Tiêu Trần khiến rất nhiều ánh mắt tò mò chú ý tới. Bọn họ vừa đến cửa bệnh viện đã có phóng viên nhanh mắt phát hiện ra ông cụ nằm trên cáng.

Đám người ấy ngay lập tức vây lại, các loại đèn flash tách tách vang lên không ngừng.

Tiêu Trần vung tay lên, một cổ khí áp vô hình xông thẳng lên trước, mở ra một con đường phía trước.

Mặc kệ mọi người muốn tới gần thế nào, đều không thể chen vào con đường ấy.

Các phóng viên nhìn mấy người Tiêu Trần nghênh ngang rời đi, mặt như nhìn thấy ma.

Nhưng bọn họ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục bám theo đám người Tiêu Trần, đặt ra nhiều câu hỏi không bình thường, khiến Tiêu Trần thấy phiền.

“Đừng đuổi theo nữa, ông cụ chết bất đắc kỳ tử, tất cả tiền của ông ấy đều thuộc về tôi, các người nên làm gì thì làm đó đi.” Tiêu Trần vừa nói vừa thả ra một đạo khí ép, chặn tất cả phóng viên lại.

 

0.14915 sec| 2406.023 kb