“Cám ơn, cám ơn.”

Vương Nam Nhứ quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với Tiêu Trần.

“Cám ơn cái búa, đem đồ ngốc nhỏ Vương Đa Đa kia cút ra ngoài, lập tức, lập tức.” Tiêu Trần tức giận trả lời một câu.

Vương Nam Nhứ gật đầu lia lịa rồi vội vàng chạy vào trong phòng.

Tiêu Trần liếm mặt, đi tới bên người Ngục Long, có chút ngượng ngùng xoa xoa tay nói: “Tiểu Long, trên người cô có thứ gì có thể phá Lưu Ly Vô Cấu sao?”

“Không có.” Ngục Long trả lời ngắn gọn mà linh hoạt.

“Cho tôi mượn một vài sợi tóc thì sao?”

“Không cho mượn.”

“Chiếc sừng Thương Long đó...”

“Không biết, không cho mượn, không có cái gì hết.”

“Phụt.” Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Lúc này, Vương Nam Nhứ bước ra khỏi nhà cùng với Vương Đa Đa, người đang ngủ rất say.

Mặc Tiêu Tiêu vội vã đến đón họ, cả gia đình ba người ôm nhau, vui mừng đến phát khóc.

Tiêu Trần trợn trắng mắt, phất tay, Vương Đa Đa đang ngủ trong tay Vương Nam Nhứ bay vào trong tay Tiêu Trần.

Tiêu Trần kéo mạnh khuôn mặt béo của Vương Đa Đa, tử khí trong tay bắt đầu quấn quanh cơ thể Vương Đa Đa.

Trên cơ thể Vương Đa Đa hình thành một loạt hoa văn kỳ lạ, những hoa văn này hình thành trong tích tắc rồi biến mất trong tích tắc.

Tiêu Trần vừa thở dài vừa khống chế tử khí: “Đứa bé đáng thương, gọi anh là anh lâu như vậy, anh lại chỉ có thể nhìn em đi về phía hố lửa mà không biết làm gì, cái danh đại đế này đúng là chẳng ra làm sao.”

“Đứa bé đáng thương, sinh ra đã được định sẵn là cuộc đời bi thảm…”

“Bốp.”

Một chiếc kèn lệnh vàng có kích thước bằng ngón tay cái người lớn bất ngờ rơi xuống mặt Vương Đa Đa.

Tiêu Trần vui vẻ cầm sừng lên: “Biết ngay mà, con rồng nhỏ của mình chính là tâm địa bồ tát.”

Vương Đa Đa bị tiếng kèn đánh thức, nhìn Tiêu Trần, ngái ngủ nói: “Anh Tiêu Trần, vừa rồi em mơ thấy mẹ.”

“Em mơ thấy một cái búa.” Tiêu Trần đặt Vương Đa Đa trên mặt đất.

Tiêu Trần rút tay phải của nhóc ra, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của Vương Đa Đa, vết thương không sâu hiện ra, trên vết thương cũng có một vệt máu chảy ra.

“Chảy… chảy… chảy máu, anh Tiêu Trần.” Vương Đa Đa nhìn lòng bàn tay lắp bắp, quên cả khóc.

Tiêu Trần đặt chiếc kèn lệnh vàng nhỏ vào lòng bàn tay của Vương Đa Đa, chiếc kèn lệnh vàng đã hấp thụ tất cả máu chảy ra của Vương Đa Đa.

Mà vết thương trên tay của Vương Đa Đa cũng dần dần biến mất, Vương Đa Đa tò mò nhìn tay của mình.

Sau khi nói xong, Tiêu Trần vỗ đầu Vương Đa Đa và nói: “Đồ ngốc, chiếc kèn lệnh nhỏ này là tặng cho em. Nếu như cảm thấy nguy hiểm, hãy thổi nó!”

Vương Đa Đa cầm chiếc kèn lệnh nhỏ màu vàng kim nhìn nhìn, khuôn mặt bầu bĩnh tràn đầy hưng phấn.

“Anh Tiêu Trần, gặp nguy hiểm là có ý gì?” Vương Đa Đa ngây thơ hỏi.

Vương Đa Đa chỉ là một đứa trẻ ba bốn tuổi, e rằng không có định nghĩa rõ ràng cho những điều này.

“Ồ, chính là khi em nghĩ rằng em sắp chết thì em thổi chiếc còi này.”

Tiêu Trần trợn tròn mắt, đây là Thương Long Hào Giác, bảo vật có thể triệu hồi long hồn từ trong mộ rồng ra trợ trận.

Lúc đầu, Tiêu Trần đã giật lấy thứ này từ người ác phụ của tổ long.

Tiêu Trần nghĩ rằng hình dạng này rất đẹp, vì vậy hắn đã tặng nó cho Ngục Long như một món quà.

Bây giờ Tiêu Trần đòi lại, đồ đã tặng ra lại đòi lại, cho dù là ai cũng không vui nổi.

Sau khi nghe Tiêu Trần nói xong, Vương Đa Đa nặng nề gật đầu: “Đa Đa nhớ kỹ.”

“Anh Tiêu Trần, thực sự tặng cái này cho Đa Đa sao?”

Tiêu Trần gật đầu vung tay đưa Vương Đa Đa trả lại cho Vương Nam Nhứ.

“Mẹ!”

Nhìn thấy Mặc Tiêu Tiêu Vương Đa Đa kinh ngạc kêu lên.

Mặc Tiêu Tiêu ôm chặt lấy Vương Đa Đa, nước mắt không ngừng rơi.

“Cả nhà đều cút đi.” Giọng Tiêu Trần cắt ngang khung cảnh ấm áp này.

Vương Đa Đa giơ tay vẫy Tiêu Trần: “Tạm biệt anh Tiêu Trần, chị gái xinh đẹp tạm biệt.”

Sau khi Vương Nam Nhứ và Mặc Tiêu Tiêu cảm ơn, họ rời đi cùng với Vương Đa Đa. Hai con chó, một lớn và một nhỏ, nhảy nhót chạy theo sau bọn họ.

Chỉ còn lại Tiêu Trần và Ngục Long ở sân trống.

Giọng nói lạnh lùng của Ngục Long vang lên: “Tại sao Đại Đế lại nghĩ tới việc quan tâm những chuyện tầm thường này?”

Tiêu Trần nằm trên ghế, trở mình, bất lực thở dài: “Không biết, sau khi tái sinh, ảnh hưởng của bản chất con người đối với tôi càng ngày càng lớn, hoặc có thể là bởi vì đây là nơi tôi đã ra đời, cho dù có qua bao lâu, cũng sẽ có chút tình hương hỏa.”

Tiêu Trần cười cười sau đó nói: “Cứ coi như đi dạo trần thế một lần nữa.”

Ngục Long suy nghĩ hồi lâu nói: “Đại Đế, ‘Hư Không Vương Tọa’ vẫn còn trống.”

Tiêu Trần gật đầu: “Đừng lo lắng, ta biết phải làm sao.”

Tiêu Trần đã nằm trên ghế cả đêm, Ngục Long cũng đứng bên cạnh Tiêu Trần cả đêm, bức ảnh này rõ ràng là cách đây không lâu, nhưng nó khiến Tiêu Trần cảm thấy như đã cách một đời.

 

0.05571 sec| 2413.703 kb